Chương trước
Chương sau
Những dòng chữ trẻ con viết bằng bút chì non nớt lại có nội dung nhìn thấy ghê người. Đặc biệt là sau khi xem xong cuộc trò chuyện về 《 Chuyến Tàu Đêm 》, vẻ mặt của Diệp Sanh và Lạc Hưng Ngôn cứng đờ và trở nên nghiêm túc.

Khuy Nương, Hai Vợ Chồng Sống Trong Tường, Xác Treo Nứt Miệng, Người Chơi Đánh Đu —— Những dị giáo cấp thấp mà Cố Sự Đại Vương viết sau khi lớn lên đều là những câu chuyện ma hắn từng thấy trong 《 Chuyến Tàu Đêm 》!

《 Chuyến Tàu Đêm 》!

Lạc Hưng Ngôn âm thầm nghiến răng, đôi mắt mèo vàng nhạt đầy cảnh giác và đề phòng. Anh định mang mảnh giấy này về Cục Phi tự nhiên để tạo điều kiện thuận lợi cho việc điều tra của Tổng cục.

Đột nhiên, một cơn gió không biết từ đâu thổi tới. Bang, cửa sổ gỗ đập vào tường. Gió thổi vào cửa sổ quấn quanh ngón tay của Lạc Hưng Ngôn, mặc dù rất dịu dàng và ấm áp, nhưng vẻ mặt của Lạc Hưng Ngôn đột nhiên thay đổi và anh buông lỏng tay ra.

Khoảnh khắc anh buông tay, gió thổi trang giấy bay đi.

Thậm chí, vì những nếp gấp mà tờ nhật ký dường như bị thổi bay thành hình chiếc máy bay giấy trên không trung. Chiếc máy bay giấy bồng bềnh, bay lên bầu trời mang theo những ước mơ tuổi thơ.

Lạc Hưng Ngôn sắc mặt tái nhợt, đứng ở góc hiệu sách, ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay giấy đang tan biến trên bầu trời dưới ánh sáng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Làm sao vậy làm sao vậy, vừa rồi tôi nghe thấy tiếng động, cậu đẹp trai, cậu đang tìm gì đó à?” Bà chủ đến muộn, nghi ngờ hỏi.

Lạc Hưng Ngôn buông nắm tay ra, nhưng sắc mặt vẫn khó coi: “Vừa rồi tôi đang bắt chuột, bà chủ, đã đến lúc bà phải cải tạo lại tầng này rồi!”

Bà chủ vừa xấu hổ vừa chột dạ, cười ngượng nghịu: “Ở đây sao lại có chuột? Cậu đẹp trai, cậu nhìn nhầm à?”

Lạc Hưng Ngôn phớt lờ bà và rời đi với vẻ mặt khó chịu.

Diệp Sanh đã tắt thiết bị liên lạc khi máy bay giấy bay ra khỏi cửa sổ.

Cậu tháo tai nghe, đóng máy tính lại, đi ra ngoài liền nhìn thấy Trình Pháp đang canh cửa.

“Ở đây mọi người có máy in không?”

Trình Pháp nói: “Có, cậu muốn dùng nó làm cái gì.”

Diệp Sanh: “In cái gì đó, đưa tôi tới đó.”

Diệp Sanh đã gặp qua là không quên được. Cậu xem qua một lần là có thể viết lại từng chữ từng chữ, cậu nhập nhật ký của Cố Sự Đại Vương vào máy tính rồi in mười bản và lấy cho mình một bản.

Trình Pháp sửng sốt: “Đây là cái gì?”

Diệp Sanh: “Sau khi Lạc Hưng Ngôn trở về, các người có thể hỏi anh ta.”

Khi cậu rời đi, vừa vặn Ninh Vi Trần cũng đi ra từ bên trong thang máy. Lúc hai người nhìn nhau, Ninh Vi Trần ưu nhã cười: “Anh trai, anh xong rồi sao?”

Diệp Sanh gật đầu: “Xong rồi, đi thôi.”

Ninh Vi Trần: “Được.”

Trở lại xe, Diệp Sanh trực tiếp đưa tờ giấy cho Ninh Vi Trần, nói nhanh và ngắn gọn: “Cái này được tìm thấy ở địa chỉ cũ của Hiệu sách Thời Gian ở thị trấn Thanh An, là nhật ký của Cố Sự Đại Vương, cậu nhìn xem.”

Ninh Vi Trần rũ mắt cầm lấy tờ giấy, sau khi đọc xong dòng chữ phía trên, khóe môi hiện lên nụ cười: “Xem ra, Cố Sự Đại Vương có một nỗi ám ảnh sâu sắc đối với tuổi thơ.”

Diệp Sanh lạnh lùng nói: “Hắn không chỉ có nỗi ám ảnh sâu sắc về tuổi thơ, mà còn có nỗi ám ảnh sâu sắc về thời gian, sự sống và cái chết.”

Ninh Vi Trần lại cười nói: “Diễn đàn thứ bảy dị giáo đều là nhân loại. Chỉ có lúc sinh thời có cảm xúc cực đoan thì sau khi chết mới sinh ra dị giáo cấp cao. Có chấp niệm là việc khó tránh khỏi.”

Diệp Sanh sửng sốt, hiếu kỳ nói: “Vậy cảm xúc của Cố Sự Đại Vương là gì? Có phải là hận không?”

Ninh Vi Trần lắc đầu: “Xem ra không phải như vậy.”

Diệp Sanh mím môi, thật sự không giống như vậy. Cố Sự Đại Vương đã sống chung với nạn bắt nạt trong khuôn viên trường và bạo lực gia đình từ khi còn nhỏ, nhưng hắn vẫn mang theo những ý tưởng bất chợt và ý tưởng ngây thơ nhất trong nhật ký của mình. Cũng giống như cậu bé gầy gò thấp bé trong giấc mơ trốn trong góc lén đọc sách, chịu đủ khó khăn đau khổ nhưng lại có một đôi mắt trầm tĩnh không rành thế sự.

Nhớ lại những lời trong nhật ký, Diệp Sanh đột nhiên nói: “Có lẽ là thất vọng.”

Ninh Vi Trần: “Hả?”



Diệp Sanh: “Thất vọng khi thế giới sau khi lớn lên hoàn toàn khác với những gì được kể trong truyện.”

Ninh Vi Trần cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Có thể. Nhưng dù hắn vì cái gì lại trở thành dị giáo, với tư cách là người điều hành diễn đàn thứ bảy, hắn là kẻ thù nguy hiểm nhất đối với chúng ta.”

Diệp Sanh nói “ừm”, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn cỏ cây trên đường núi, đôi mắt đen hiện lên một tia lạnh lùng, cậu nhẹ nhàng nói: “Ninh Vi Trần, tôi đi truy tìm câu chuyện của hắn chỉ để tìm xem hiện tại chân thân của hắn đang ở đâu mà thôi.”

Không thể lúc nào họ cũng là người ở ngoài sáng trong khi Cố Sự Đại Vương ở trong tối.

Sau khi Ninh Vi Trần đưa cậu đến Đại học Hoài An, hắn nhận được cuộc gọi từ Andrew và rời đi trước.

Khi Diệp Sanh trở lại ký túc xá, Trần Cẩn vẫn còn ở bệnh viện và chưa trở lại, cậu là người duy nhất trong ký túc xá. Diệp Sanh mở tủ lấy súng từ trong tủ ra, cầm báng súng lạnh ngắt, cụp mắt xuống nhìn chữ B màu vàng phía trên, trầm ngâm suy nghĩ. Giá trị thần quái của Tống Chương bị hộp súng hấp thụ, biến thành một viên đạn màu vàng.

Nếu đạn cấp C có màu xanh lá cây và đạn cấp B có màu vàng thì có nghĩa là đỏ, cam, vàng, lục, lam, lam và tím? Theo thứ tự, màu tím là cấp F, xanh lam là cấp D và màu cam tương ứng là cấp A.... Còn màu đỏ là cấp S?!

—— Một viên đạn cấp S màu đỏ chứa đựng giá trị thần quái cấp S.

Khẩu súng này thực sự có thể tạo ra viên đạn đó sao? Cậu cảm thấy bối rối, dù sao hộp súng cũng không thể hấp thụ hết giá trị thần quái của Tống Chương.

Diệp Sanh đặt súng lên bàn và lấy bức tranh cậu vẽ khi ra khỏi Lạc Hồ để tìm ra manh mối.

Đô Thị Dạ Hành Giả hóa trang thành Hera, nữ thần sinh sản trong thần thoại Hy Lạp cổ đại.

Luôn có một đám trẻ ma ở bất cứ nơi nào Hera xuất hiện.

Hera chính là người đã thỏa thuận với Lý Kiến Dương trên diễn đàn để nhờ anh ta buôn lậu Thai Nữ về Hoài Thành.

Thai Nữ, Đứa trẻ ma, Hera, ngón tay của Diệp Sanh từng chút một lướt qua những thuật ngữ này, cậu đột nhiên nhận ra. Thực ra, những từ này đều tượng trưng cho “sự sống“.

Sinh.

Hera cũng có quan hệ mật thiết với Bệnh viện số 3 Hoài An.

Khi kể chuyện ma vào đêm đầu tiên ở biệt thự La Hồ, Lương Thanh Thanh đã nói một từ mà lúc đó không ai để ý đến, bây giờ nghĩ lại, nó dường như là dấu hiệu của mọi thứ.

Lương Thanh Thanh nói, “cửa sinh“. Khoa sản phụ khoa ở mỗi bệnh viện thực chất là một “cửa sinh“.

Ánh mắt Diệp Sanh rơi vào một cái tên trên tờ giấy.

Lương Húc.

Cha của Lương Thanh Thanh.

Bác sĩ trưởng khoa Sản phụ khoa, Bệnh viện Nhân dân số 3 Hoài Thành.

*

Diệp Sanh muốn đến bệnh viện nhân dân số 3 Hoài Thành. Vừa vặn đạo diễn phim tuyên truyền ở trong nhóm đang tụ tập mọi người khắp nơi và nói rằng hắn sẽ đến thăm Tạ Văn Từ, Hạ Văn Thạch và Trần Cẩn. Thật trùng hợp, ba người này đều đang ở bệnh viện nhân dân số 3.

Hoàng Kỳ Kỳ lo lắng hỏi trong nhóm.

“Tại sao? Tại sao họ lại phải nhập viện? Vết thương ở đâu? Ông chủ của tôi sẽ ổn thôi, wuwuwu.”

“Trời ạ, ông trời không có mắt sao? Ngày nay không có nhiều ông chủ làm việc kiếm tiền trả lương cho nhân viên. Huhuhu, ông chủ của tôi là người tốt sẽ được báo đáp nhất định sẽ không sao.”

Đạo diễn bất đắc dĩ trả lời vị biên kịch vốn là người nhạy cảm, lo lắng và gõ rất nhanh này.

“Đừng khóc. Hôm qua nhà thi đấu vừa bị động đất, chắc cũng không có gì to tát đâu, có lẽ lúc chạy ra ngoài vô tình đụng phải nhau thôi.”

Sau khi Hoàng Kỳ Kỳ được an ủi, cuối cùng cô cũng ngừng than vãn trong nhóm và chọn cách gọi điện thoại cho Diệp Sanh.

“Tiểu Diệp, lát nữa chị sẽ đến bệnh viện số 3 thăm ông chủ, em có muốn đi cùng chị không?”



Diệp Sanh đứng ở trước trạm xe buýt, cụp mắt xuống nói: “Chúng ta đi cùng nhau đi.”

Hoàng Kỳ Kỳ vui mừng khôn xiết: “Ồ được rồi, hiện tại em đang ở đâu.”

Diệp Sanh: “Em đang ở bến xe buýt trước cổng trường.”

Hoàng Kỳ Kỳ: “Thật trùng hợp! Tiểu Diệp, đợi chị một chút! Năm phút nữa chị có thể chạy đến chỗ em.”

Diệp Sanh: “Được.”

Mục tiêu chính của Diệp Sanh là khoa Sản phụ khoa của Bệnh viện số 3, cậu biết Hạ Văn Thạch sẽ không chết nên không có ý định đến thăm.

Có một số xe buýt từ Bến xe buýt Đại học Hoài An đến Bệnh viện số 3.

Nhắc mới nhớ, sau khi đến Hoài Thành, cậu thực sự đi ô tô riêng nhiều hơn đi xe buýt hay tàu điện ngầm... Thực sự quá đáng.

“Tiểu Diệp!” Giọng nói của Hoàng Kỳ Kỳ vang lên cách đó không xa.

Diệp Sanh quay lại và nhìn thấy đàn chị của mình buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy kẻ sọc ngắn tay chạy vội tới, mang theo giỏ trái cây và một bó hoa.

“Nóng chết chị, chị cũng không mang theo ô che nắng, chỉ bôi chút kem chống nắng rồi ra ngoài. Có trời mới biết chị lo lắng thế nào khi biết tin sếp mình nhập viện trong nhóm chat.”

Hoàng Kỳ Kỳ nhìn thấy cậu, bắt đầu huyên thuyên: “Hôm qua nhà thi đấu không những rung chuyển mà sau đó còn có cảnh sát đến, quá cmn đáng sợ. Này Tiểu Diệp em thế nào rồi, em ổn chứ?” Liên tiếp hỏi ra một đống vấn đề.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: “Em không sao.”

Hoàng Kỳ Kỳ gật đầu: “Chỉ cần em không sao thì tốt, đàn em Vi Trần đâu?”

Diệp Sanh nói: “Hắn cũng không có việc gì.”

Hoàng Kỳ Kỳ: “Ồ, tốt quá, tốt quá.”

Diệp Sanh nhìn thấy giỏ trái cây và hoa trong tay cô, chợt nhận ra mình không thể tay không đi xem người khác được. Đúng lúc Diệp Sanh định tùy tiện đi mua nước, Hoàng Kỳ Kỳ nhiệt tình nói: “Tiểu Diệp em đi đâu vậy? Xe tới, xe tới rồi.”

Diệp Sanh quay lại và thấy xe buýt số 13 đang chạy về phía họ.

Trong lòng cậu đơn giản là từ bỏ. Quên đi, những việc này không cần thiết phải làm.

Lúc này không phải là giờ cao điểm, trên xe buýt không có mấy người.

Sau khi Diệp Sanh ngồi xuống, Hoàng Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh cậu, đột nhiên hưng phấn nói với Diệp Sanh: “Đàn em, em đã từng đi xe buýt này chưa?”

Diệp Sanh: “......”

Cảm ơn Ninh Vi Trần, kể từ khi cậu bắt đầu làm việc trong ngôi nhà ma, không có một ngày nào mà cậu không được xe chuyên dụng đón đưa.

Diệp Sanh trầm mặc mà lắc đầu.

Là người gốc Hoài Thành, Hoàng Kỳ Kỳ lập tức mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nói: “Vậy chị phải kể cho em nghe về chiếc xe buýt số 13 này, nó khá nổi tiếng ở Hoài Thành.”

“Trước hết, cái tên 13 rất có ý nghĩa. 1314 – nhất sinh nhất thế, 13 là một cuộc đời. Và lộ trình của chiếc xe buýt số 13 ở Hoài Thành này dường như cũng trải qua một cuộc đời của con người.”

“Điểm bắt đầu của xe buýt là Tòa nhà Phụ khoa của Bệnh viện Nhân dân số 3, điểm cuối của xe buýt là nghĩa trang. Nó trải dài giữa sự sống và cái chết. Nó đi qua trường mẫu giáo, trường tiểu học, trường trung học trực thuộc Hoài An, trường đại học Hoài An, sau đó là Cục Dân chính, viện dưỡng lão, nhà hỏa táng, phòng tang lễ.”

Hoàng Kỳ Kỳ nói: “Em không nghĩ cuộc sống của chúng ta là như thế này sao? Bắt đầu bằng tiếng khóc đầu tiên và kết thúc bằng lửa. Chúng ta đến trường, kết hôn, già đi, một đường cho đến cuối cuộc đời. “

Hoàng Kỳ Kỳ cầm giỏ trái cây và hoa, nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Nhưng chúng ta hiện đang trên đường trở về, điểm dừng tiếp theo sẽ là trường trung học trực thuộc Hoài An.”

Dường như để lặp lại lời nói của Hoàng Kỳ Kỳ.

Sau tiếng đinh linh vang qua đi, trong xe chậm rãi vang lên một giọng thông báo.

【 Chúng ta đã đến trường trung học trực thuộc Hoài An, hành khách xuống xe vui lòng xuống bằng cửa sau. 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.