Đang trò chuyện đến đây, người công nhân đột nhiên hỏi.
"Các cậu nói xem hạnh phúc là cái gì?"
Ninh Vi Trần: "Hạnh phúc?"
Người công nhân gật đầu: "Ừ, cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác hạnh phúc."
Giọng nói kỳ lạ của gã vang lên trong mê cung dưới lòng đất tối tăm và lạnh lẽo, nhưng nội dung lại khiến người ta bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, cười nói: "Vấn đề này tôi có thể trả lời, hiện tại tôi khá là vui vẻ."
Người công nhân không thể tin nổi: "Hiện tại cậu cảm thấy hạnh phúc à?"
Ninh Vi Trần cười gật đầu: "Ừ."
Hắn tự nhiên quay đầu lại, vòng tay qua vai Diệp Sanh một cách thân mật nhưng lại không phải là tư thế đặc biệt ái muội, cúi đầu xuống và nói với giọng điệu dịu dàng: "Mỗi giây mỗi phút ở cùng bên anh trai, em đều cảm thấy rất hạnh phúc."
Diệp Sanh: "..." Ninh Vi Trần, cậu nói chuyện không cần phải nhắc đến tôi.
Diệp Sanh nhếch khóe miệng, nhìn xuống ánh đèn pin, lạnh lùng trả lời người công nhân: "Hạnh phúc không có tiêu chuẩn. Chỉ cần tồn tại thì chính là hạnh phúc."
Trong bóng tối, vẻ mặt của người công nhân bị méo mó trong giây lát.
Người công nhân im lặng hồi lâu, cười lạnh: "Haha, xem ra các cậu đều biết hạnh phúc là cái gì."
Diệp Sanh nghĩ thầm, biết cái rắm. Thà hỏi bất hạnh là gì, cuộc đời cậu từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành chính là câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3542643/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.