"Biểu cảm của diễn viên quần chúng hãy nhẹ nhàng chút, đừng mỗi người cầm đầu một kiểu. Các bạn đang xem một buổi biểu diễn piano, chứ không phải đi thăm mộ. Còn với nữ diễn viên chính, hãy nhìn vào nam chính, đừng nhìn vào ống kính cũng đừng nhìn vào tôi. Cuối cùng, nam chính đừng tự thêm cảnh nữa, những động tác nhỏ như nhấc môi và nhíu mày giảm đi một chút. Cậu đang chơi đàn piano trong bối cảnh trang nghiêm, chứ không phải là chụp ảnh cá nhân ở studio."
Đạo diễn viện trợ từ Đại học Truyền thông cảm thấy rất suy sụp.
Lớp sinh viên năm nhất tại Đại học Hoài An này cực kỳ tốt, mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Hắn nói đến khô miệng, cuối cùng cũng làm những vị tổ tông này an phận một chút.
Trong suốt quá trình Diệp Sanh buồn chán đến mức muốn ngủ, cậu tìm một vị trí kín đáo trong khán phòng, ngồi trong bóng tối. Cậu chỉ muốn quay xong cảnh này một cách nhanh chóng.
Mọi người không đi theo lộ trình thông thường và quay một cảnh trong một giờ. Giọng đạo diễn mệt mỏi vì la hét, tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ, cuối cùng xua tay bảo bọn họ nghỉ ngơi rồi tiếp tục.
Hạ Văn Thạch ngồi xổm bên cạnh vừa ăn dưa hấu vừa xem mọi người diễn, anh vừa xem vừa nói: "Thì ra đây là hiện trường quay chụp phim tuyên truyền, vui quá tôi rất thích xem."
Lạc Hưng Ngôn trợn mắt xem thường, anh đánh giá là: Không bằng đại sư.
Hoàng Kỳ Kỳ làm biên kịch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3542639/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.