Chương trước
Chương sau
Trên cổ Diệp Sanh truyền đến một trận đau đớn rất nhỏ, hàm răng của Ninh Vi Trần tàn nhẫn cắn vào da thịt cậu.

Môi răng lạnh băng, nhưng động tác lại dịu dàng. Đầu lưỡi liếm láp máu tươi tràn ra, mềm nhẹ ái muội, phảng phất như một cái hôn.

Đối diện mặt hồ nước an tĩnh không gợn sóng, nhưng Diệp Sanh lại có cảm giác như mình đang ở giữa vòng xoáy nước, thở dốc thất thường, đại não thậm chí sinh ra một loại cảm giác bị mê hoặc choáng váng.

Hiện tại cậu có cảm giác như đang trở thành con mồi bị cắn nuốt.

Cực kỳ nguy hiểm và cực kỳ xa lạ, khiến Diệp Sanh cả người căng thẳng và cảnh giác.

Cậu dùng ngón tay nắm chặt quần áo của Ninh Vi Trần, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nhắm mắt lại để che giấu sự kinh ngạc và bản năng thô bạo trong mắt.

Mà phản ứng của Ninh Vi Trần lại càng mạnh mẽ hơn so với cậu.

Một bàn tay ôm lấy eo cậu. Lòng bàn tay nóng bỏng, đầu ngón tay dùng sức.

Áo sơ mi trên người Diệp Sanh bị ướt nên trở nên rất mỏng, bàn tay kia dường như kề sát vào da thịt cậu.

Hơi thở của Ninh Vi Trần phả vào làn da trần của cậu, cùng với đó là mái tóc đen buông xõa, ẩm ướt, hơi lạnh và dịu dàng. Tư thế hút máu từ cổ nhẹ nhàng uyển chuyển, khống chế được chuyển động của cơ thể cậu nhưng không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.

Diệp Sanh cảm thấy máu chảy ra khỏi cơ thể mình và gần như không thể thở được.

Quá trình này chỉ kéo dài vài giây nhưng cũng đủ để Diệp Sanh thoái thai hoán cốt. Không phải vì sợ hãi hay xấu hổ, cậu đã chống lại bản năng của chính mình và cho phép Ninh Vi Trần xâm chiếm.

Đầu lưỡi của Ninh Vi Trần nhẹ nhàng lướt qua vết thương, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Diệp Sanh cảm thấy có chút ngứa ngáy, mặt không biểu tình đẩy hắn ra.

Ninh Vi Trần ngoan ngoãn nghe lời mà buông tay cậu ra, ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, mỉm cười với cậu. Trên môi hắn vẫn còn vết máu đỏ tươi diễm lệ, trong mắt hắn mơ hồ có màu tím bạc, xen lẫn những dục vọng sâu không lường được, quỷ dị như thủy yêu.

Diệp Sanh giơ tay sờ lên vết thương trên cổ mình, cũng lười nói nhảm, trực tiếp hỏi hắn: "Sau khi mất khống chế, cậu cần phải uống máu người sao?"

Ninh Vi Trần che giấu những cảm xúc đó, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

"......" Diệp Sanh: "Chúng ta không nên ở cùng nhau sao?"

Ninh Vi Trần ở trong nước bị những lời này của cậu chọc cười, hắn nghiêng đầu cười một lúc lâu rồi mới nói: "Tại sao?"

Diệp Sanh: "Bởi vì cậu nhìn thấy tôi thì sẽ phát bệnh, mà tôi không muốn cậu phát bệnh."

Ninh Vi Trần: "Em không dễ dàng mất khống chế như vậy."

Diệp Sanh: "Vậy cậu vừa rồi mới làm cái gì?"

Ninh Vi Trần: "À, em chỉ làm mẫu cho anh thấy bộ dáng mất khống chế của em trông như thế nào mà thôi."

Diệp Sanh: "..." Mẹ kiếp! Năng lượng của Diệp Sanh vẫn chưa cạn kiệt với cú đấm vừa rồi, cậu đột nhiên bật dậy lần nữa. Cậu nghiến răng nghiến lợi và xuống tay với Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần lập tức nhận lấy, nói: "Chúng ta trở về lại tính sổ được không, Cục Phi tự nhiên sẽ sớm tới đây, hiện tại chúng ta không tiện gặp người khác."

Diệp Sanh hờ hững nói: "Tôi nghĩ nó khá tiện." Tuy nhiên, Cục Phi tự nhiên ngay lập tức đưa cậu trở lại hiện thực, Diệp Sanh khẽ cau mày: "Cục Phi tự nhiên sẽ đến à?"

"Ừ, Tống Chương hiện thân nên Thiên Xu khẳng định đã nhận ra."

Ninh Vi Trần giải thích xong, liền nghiêm túc mà cười nói: "Thực xin lỗi, anh trai. Nhưng anh không cần quá lo lắng về bệnh tình của em. Em dùng thuốc đã lâu và cũng đã trải qua một thời gian dài trị liệu. Nói chung, cảm xúc dao động có thể nhờ nước và máu làm dịu đi, nhưng đối với cảm xúc mạnh thì." Hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Em không nghĩ nó sẽ xảy ra trong thời gian ngắn."

Diệp Sanh nhíu mày: "Tại sao?"

Ninh Vi Trần: "Bởi vì cái này yêu cầu anh chủ động."

Diệp Sanh: "......"

Ninh Vi Trần cười một cái, tựa hồ không muốn tiếp tục nói chuyện, hắn nói: "Anh bây giờ còn sức không? Cần em ôm anh lên bờ không?"

Diệp Sanh: "......" Cảm ơn, nghe xong những lời này của hắn, không có sức lực cũng có sức lực.

Diệp Sanh không để ý đến hắn, xoay người và lên bờ.

Khoảnh khắc cậu quay người lại, ánh mắt Ninh Vi Trần lạnh nhạt, ngón tay đột nhiên chạm nhẹ vào vai cậu.

Diệp Sanh sửng sốt.

Ninh Vi Trần không chút để ý mà vẽ lên vết bớt màu đỏ giống như con bướm, im lặng hồi lâu rồi cười khẽ nói: "Đẹp quá."

Diệp Sanh muốn nói điều gì đó.

Đúng lúc đó, đột nhiên có tiếng chạy bộ từ bên trong ngôi nhà ma ám.

Diệp Sanh ngẩng đầu khi nghe thấy thanh âm thì thấy Tô Uyển Lạc chạy ra ngoài.

Cô tỏ ra vội vàng và lo lắng, cũng không phải sợ hãi vì bị quỷ đuổi theo, hai mắt đỏ bừng như đang đuổi theo thứ gì đó —— Tô Uyển Lạc chạy về phía Tống Chương đã chết.

Diệp Sanh sửng sốt: "Cô ta đang truy đuổi cái gì?"

Ninh Vi Trần nhàn nhạt nói: "Có lẽ Tống Chương huyễn hóa ra quỷ quái cố nhân nào đó mà cô ta muốn gặp đi. Bất quá nếu Tống Chương đã chết, không cần lo lắng cho cô ấy."

Ninh Vi Trần mỉm cười nói: "Trước tiên vào phòng làm khô quần áo đi, em sợ anh sẽ sinh bệnh."

Diệp Sanh không nói gì chỉ gật đầu, lúc cầm hộp súng hấp thu giá trị siêu nhiên, cậu cảm thấy cơ thể suy yếu, lúc này cậu bị nước bao phủ, bị gió thổi qua đều có loại ảo giác đầu nặng chân nhẹ.

Ninh Vi Trần nói: "Em nhớ rõ lầu 3 tận cùng bên trong có gian phòng thay đồ."

Diệp Sanh đi theo Ninh Vi Trần đến phòng thay đồ trên tầng ba, tìm máy sấy tóc trong tủ, dùng hơi nóng sấy tóc. Ngay khi Ninh Vi Trần cùng cậu rơi xuống nước, cảm giác ẩm ướt trên cơ thể hắn dường như đã biến mất ngay khi hắn tiếp bờ.

Lúc cậu đang sấy tóc, Ninh Vi Trần mở cửa sổ ra.



Diệp Sanh nói: "Có phải cậu sớm biết năng lực của tôi rồi không." Cậu tắt máy sấy tóc đi, tự nhiên mở miệng, giọng điệu thản nhiên tùy ý, đôi mắt không có cảm xúc, giống chuyện đang nói không phải là chuyện của mình.

Ninh Vi Trần dựa vào tường, bắt chéo chân dài, cười nói: "Em đoán được."

Diệp Sanh nói: "Đoán được cái gì."

Ninh Vi Trần nói: "Đêm đó ở Tần gia, anh đỏ mắt đi tới chỗ em, em cảm thấy anh đã dùng gọi linh."

Diệp Sanh thấp giọng nói: "Sớm như vậy?"

Ninh Vi Trần mỉm cười nói: "Được rồi, theo phép lịch sự, em cũng sẽ kể cho anh nghe về năng lực của em. Năng lực của hải yêu là sóng âm và nước."

Diệp Sanh: "Sóng âm, nước?"

Ninh Vi Trần gật đầu nói: "Sóng âm thuộc loại khống chế tinh thần. Về phần nước, siêu năng lực của hải yêu không khủng bố trên đất liền, mà là ở trong biển mới đáng sợ, nó có thể khống chế mọi dòng xoáy, đoạn lưu và bão tố trong đại dương."

Diệp Sanh nói: "Sóng âm cũng coi là một loại mê hoặc sao?"

"Xem như vậy đi." Ninh Vi Trần: "Bất quá, cho đến nay, em chưa bao giờ sử dụng bất kỳ năng lực nào của hải yêu trước mặt anh."

"......"

Diệp Sanh rút máy sấy tóc ra, cậu biết Ninh Vi Trần không hề lừa dối cậu, nhưng cậu vẫn không tin bí mật của Ninh Vi Trần chỉ là một dị giáo cấp A hải yêu.

Trên thực tế, không chỉ có cậu không tin mà toàn bộ Cục Phi tự nhiên cũng không tin.

Hải yêu đã là con quái vật mạnh nhất bị bắt được cho đến nay, cho dù nó có tác dụng kiểm soát tinh thần con người hay những kẻ dị giáo kiểm soát nước trong toàn bộ đại dương, đều cho thấy mức độ nguy hiểm của nó cực kỳ cao.

Nhưng Ninh Vi Trần cho bọn hắn có cảm giác nó còn mạnh hơn thế nữa.

Cho nên những năm gần đây, Cục Phi Tự Nhiên vẫn luôn âm thầm điều tra hắn.

Với tư cách là tài phiệt hàng đầu thế giới, Ninh gia nắm quyền kiểm soát dây chuyền sản xuất "thuốc sinh học" và đã nuôi dưỡng hàng loạt đám dị năng giả, luôn có mối quan hệ tế nhị với chính phủ.

Ninh Vi Trần lại sinh hoạt trên đảo Bướm tối cao cơ mật, Andrew đã làm bác sĩ tư nhân cho hắn nhiều năm.

Trên người Ninh Vi Trần thật sự chỉ vừa mới cấy ghép hải yêu sao?

Hiện giờ, nhiệm vụ quan sát Ninh Vi Trần ở Cục Phi Tự Nhiên vẫn như cũ là bí ẩn cấp S.

Diệp Sanh hoàn toàn không quan tâm đến hình ảnh của mình, cậu không mắc chứng ở sạch hay rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cậu đảm bảo tóc và quần áo mình khô ráo liền rời khỏi nơi này. Cậu cho rằng giết chết Tống Chương thì ngôi nhà ma này sẽ được an toàn.

Nhưng ngay khi Diệp Sanh rời khỏi phòng và bước lên hành lang tầng ba, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên và nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng và lạnh lùng.

"—— Ninh Vi Trần, có đám trẻ ma đi vào biệt thự này."

Đám trẻ ma. Trước đây, vết ẩm ướt đã xuất hiện trên tường của ngôi chùa và bây giờ chúng lại xuất hiện.

Phải chăng "anh hùng" dạo phố ban đêm và hoạt động trên đài phát thanh đang ở đây! Vì vậy, nhân vật chính Cố Sự Đại Vương đang cách họ không xa!

Diệp Sanh nhanh chóng cúi xuống và chạm ngón tay xuống đất. Sau đó dựa vào trực giác xuất sắc của mình, cậu nhanh chóng sải bước vào trong.

Biệt thự La Hồ rất rộng, có hơn chục phòng trên một tầng. Sau khi Lương Thanh Thanh đuổi theo ra khỏi biệt thự, cô nhìn quanh cũng không thấy Tô Uyển Lạc, tưởng mình nhìn nhầm phương hướng nên vội vàng quay lại. Cô cảm thấy Lạc Lạc bị ma ám, nhưng cô là bạn thân nhất của cô ấy và cô không thể mặc kệ cô ấy.

Lương Thanh Thanh che trái tim đang đập của mình, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại và tự nhủ rằng đó chỉ là ảo ảnh và những bóng ma trong biệt thự là giả.

Lương Thanh Thanh vừa trở lại tầng ba, cô cảm thấy một luồng không khí lạnh buốt thấm vào da thịt, cô đi về phía cuối hành lang tối tăm, sau đó nghe thấy tiếng kêu cứu.

"Cứu tôi, cứu tôi..."

Có một chất lỏng sền sệt dính dính vào chân cô.

Cô sửng sốt.

Hành lang trước mặt cô dường như kéo dài vô tận, trở thành một không gian hẹp duy nhất.

Ở đây giống như ảo cảnh bị quỷ đánh tường, cuối hành lang là một bóng đen đứng thẳng.

Cô có cảm giác giống hệt như lúc ở bãi đậu xe của trung tâm mua sắm.

Cơn ác mộng tái diễn.

Trong khoảnh khắc Lương Thanh Thanh nhìn thấy bóng đen kia, đại não theo bản năng làm cô hét lên khàn cả giọng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân cứng đờ. Hơi thở dường như đã ngừng lại, và đồng tử của cô co lại đến một điểm.

Cô muốn quay người bỏ chạy.

Nhưng cô đã nhìn thấy Đường Gia Hào.

Đường Gia Hào ban đầu vô cùng sợ hãi và cầu cứu, nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái quỷ dị và điên loạn. Hắn thở hổn hển và cuối cùng phá lên cười.

Giọng nói của thiếu niên đầy tiếng cười và nghẹn ngào nức nở, hắn trông giống như một thiếu niên bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng. Nhìn thấy sợi dây mảnh xuyên qua màng nhĩ của mình, hắn cười một cách điên cuồng.

"Tôi cmn đã làm sai cái gì?! Ah? Tôi rốt cuộc làm sai cái gì."

"Là do tôi gặp chết không cứu sao? —— Tôi có biết chờ đợi tôi chính là một người cần giải cứu chứ không phải là một kẻ sát nhân không?!"

"Điện thoại di động của tôi cmn không còn pin. Tôi cmn còn mới uống rượu. Cả đêm hôm đó tôi không ngủ điên cuồng tìm cục sạc suốt cả đêm! Mẹ kiếp, tôi sai vì không dám ở lại rừng cây kia!"

Hắn ta không giống như đang giải thích mà là phát tiết, phát tiết những ngày đêm bị lương tâm lên án, phát tiết giống như kết cục của nhân quả báo ứng. Nhưng ‌cái gì là nhân, cái gì là quả.

Nếu cô gái đã chết oán giận hắn và đến đòi mạng, hắn sẽ coi mình là kẻ xui xẻo.

Nhưng một người ngoài cuộc, một người xa lạ, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cao cao tại thượng tới phán xét hắn, nói hắn có tội.

Hắn không phải là anh hùng quên mình hy sinh vì người khác, cũng không phải là kẻ xấu lạnh nhạt, đổi thời gian đổi địa điểm, hắn sẽ không giả vờ như không nghe thấy.



Ha, nếu thật sự đem chuyện đêm đó nói ra, liệu những người đó có cảm thấy rằng họ "trừng phạt đúng tội" không?

Đôi mắt Đường Gia Hào đỏ ngầu, hắn cười khúc khích.

"Chuyện này tôi không dám để ai biết, chỉ mình tôi biết mà thôi. Nếu họ biết tôi đi ngang qua rừng mà không cứu được ai, họ sẽ mong tôi đi cùng cô gái đó chết đi."

Ngay cả bạn gái của hắn cũng tỏ ra ngạc nhiên và lên án nên những người qua đường khác cũng không cần phải nói gì.

Đường Gia Hào cảm thấy mình thật sự xui xẻo. Quên đi, chết cũng không sao, cứ làm những gì mình yêu thích.

Ngay lúc hắn đang chán nản và tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.

"Đường Gia Hào?"

Những sợi dây mỏng đã xuyên thủng màng nhĩ, nước mắt và mồ hôi hòa vào nhau, Đường Gia Hào cuộn tròn trên mặt đất, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Lương Thanh Thanh ở cuối hành lang.

Hắn đau đớn muốn chết, và tầm nhìn của hắn cũng một mảnh huyết sắc.

Nhưng trong khoảnh khắc, mọi oán hận, méo mó và điên cuồng trong lòng hắn đều tan biến như thủy triều, trong lòng Đường Gia Hào tràn ngập sự phức tạp.

Hắn thừa nhận mình vừa có một khoảnh khắc trong lòng sinh ra oán hận vặn vẹo điên cuồng. Hận việc người đời luôn đứng nói mà không đau lưng, hắn cầu mọi người đều trở thành anh hùng không sợ chết.

Hắn thậm chí còn nghĩ đến mức cực đoan, chúng ta là những người bình thường, tại sao lại dùng dư luận, đạo đức để lên án đồng loại khi rõ ràng chúng ta không thể làm được điều đó?

...... Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Lương Thanh Thanh, những suy nghĩ cực đoan đó đã biến mất.

Đường Gia Hào chua xót cười.

Có lẽ vì ai cũng là người bình thường nên người dũng cảm mới trở nên vĩ đại.

Động tác sợi dây tóc xuyên qua màng nhĩ dừng lại, cô gái tóc vàng dưới bức tranh thủy mặc trong hành lang ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của Lương Thanh Thanh.

Một khuôn mặt bị sương mù đen che khuất nhìn về phía Lương Thanh Thanh.

Sau đó ngay lập tức lại có tiếng bước chân lao tới.

Người phụ nữ tóc vàng cúi xuống và nhận thấy một luồng khí đáng sợ, biến thành nước đen và biến mất cùng với đứa trẻ ma quái.

"Bên này."

Diệp Sanh quay lại góc tường và ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy từng mảnh nước đen thấm vào tường và rơi xuống đất.

Chớp mắt, Ninh Vi Trần chậm rãi bật đèn hành lang lên.

Dưới ánh đèn, Đường Gia Hào đau đớn mà ngất đi, trong khi Lương Thanh Thanh thì hoang mang lo sợ, ngơ ngác nhìn về phía trước.

Nơi này đang trong tình trạng hỗn loạn.

Cùng lúc đó, chiếc xe của Cục Phi tự nhiên đã đến trước biệt thự La Hồ.

---Editor muốn nói ---

Cắn cổ time hehehe truyện này không phải xuyên nhanh chứ không thì thiết lập ABO đánh dấu đồ đó, không thì huyết tộc các kiểu mê lém mê lém.

Btw mình cảm thấy tác giả đặt plot ở cái bớt hình con bướm đỏ này vì Ninh Ninh sống ở đảo Bướm thời còn nhỏ mà hihihi tự mình kích thích tự high luôn

Mình sẽ đăng một số tấm ảnh mà mình tìm thấy khi mình lướt siêu thoại của truyện nhé hihi. Mình không thể dẫn link lưu link lại bởi vì weibo của mình bị đóng băng không thể tương tác like share cmt gì cả ‍️ nma trên ảnh có watermark rùi (nên chắc là mọi người có thể tìm được tên của tác giả mà ha ‍️)







Cái này chắc là có arc mặc đồ cưới nên Sanh Sanh xinh quá huhuhuhu











Mắt tím huhu











Lạc Hưng Ngôn tóc đỏ và nhân vật chưa xuất hiện (?)



‍️ Người con châu phi số khổ roll ảnh bên app Tấn Giang thiếu đúng một cái ảnh ạ

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.