Khu vườn của Tần gia được người làm vườn chăm sóc cẩn thận. Trước cánh cửa vàng bạc lộng lẫy của sảnh tiệc có thảm thực vật quý giá, hoa hồng nở rộ trong bóng đêm, cành lá tươi tốt được điểm xuyến những ngọn đèn rải rác, nhìn chuyển động trong gió giống như đom đóm.
Sau khi xuống xe, đầu tiên sẽ đi qua một con đường quanh co yên tĩnh lịch sự tao nhã, ánh trăng hòa với màu sắc của ngọn núi tạo cảm giác như đang đến bái phỏng một vị khách phú quý phong nhã trong núi.
Hoàng Di Nguyệt không giấu được sự căng thẳng và bất an, bà sợ Diệp Sanh nói ra cái gì ở trong bữa tiệc làm bà mất mặt, bà thì thầm trong bóng tối với Diệp Sanh, nói: "Sau đó đi theo em trai Tạ Văn Từ của con có biết không? Nó làm cái gì con làm cái đó, không cần hành động thiếu suy nghĩ, cũng không cần nói lung tung."
Diệp Sanh liếc bà một cái, lấy ra nút bịt tai màu trắng đã sớm chuẩn bị tốt, trực tiếp mang lên.
Hoàng Di Nguyệt tức giận đến cắn răng, miễn cưỡng tươi cười nói: "Sanh Sanh, mẹ như thế không phải do sợ con không quen à."
Tạ Văn Từ hôm nay ăn diện lộng lẫy, tâm tình phi thường không tồi, thấy vẻ mặt lạnh lùng như băng kia của Diệp Sanh, cười nhạo một tiếng: "Cố làm ra vẻ."
Việc đến đây đêm nay của Diệp Sanh, ngoại trừ chuyện chìa khóa của chiếc hộp còn có một nguyên nhân là muốn nhìn một chút Hoàng Di Nguyệt phí tâm phí lực diễn lâu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/2849031/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.