Mẫn Trừng bị sờ cổ, xúc cảm ôn nhu mang theo tê dại rất nhỏ bao phủ; cậu khó giải thích được có chút khẩn trương, nhưng không ghét.
Cố Vịnh Hoài lại dẫn Mẫn Trừng đi xem phòng ngủ chuẩn bị cho cậu, sau khi biết mình và Cố Vịnh Hoài chia phòng ngủ, Mẫn Trừng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ở trong lòng âm thầm cảm tạ Cố Vịnh Hoài.
Cho dù đối với anh có cảm giác thân cận như thế nào đi nữa, cũng không tiếp nhận được tiến độ nhanh như ngủ trên một giường.
Sau đó, hai người vào phòng chiếu phim, Cố Vịnh Hoài tìm tác phẩm nổi tiếng của Mẫn Trừng ra, cười nói với cậu: "Tới xem phim truyền hình mình từng diễn?"
Mẫn Trừng: "Cảm giác hơi kỳ quái......"
"Xem hai tập là không kỳ quái nữa." Cố Vịnh Hoài mở máy chiếu ra, sau khi vào mạng trực tiếp từ trong kho lưu trữ mở ra bộ phim, "Kỹ thuật diễn của em ở trong diễn viên cùng thế hệ, coi như lợi hại lắm rồi."
"Nhưng mà...... Vẫn không bằng anh đi?" Mẫn Trừng lúc vẫn nằm viện, tự mình ở trên mạng tìm kiếm tài liệu liên quan tới Cố Vịnh Hoài, lý lịch vô cùng gọn gàng, đánh giá của nhân sĩ chuyên nghiệp trong giới và đông đảo netizen cũng đều cực kỳ cao.
Mới ngoài 30 tuổi đã nhận hai giải ảnh đế, các giải thưởng lớn nhỏ khác thì vô số, nổi tiếng diễn gì giống đó, rất nhiều người đều nói anh là sách giáo khoa mà diễn viên trẻ đi trung thành.
Cố Vịnh Hoài nghe vậy mấp máy khóe miệng: "Em cố gắng vài năm nữa, nói không chừng còn tốt hơn anh hiện giờ."
Những lời này là thật. Cố Vịnh Hoài là xuất thân chính quy, từng bước mạnh mẽ đi tới hiện tại; Mẫn Trừng là giữa đường chạy tới diễn phim, kết quả vừa diễn phát hiện cậu quả thực là ông trời thưởng cơm ăn, lực hiểu và lực thể hiện đối với nhân vật, khiến rất nhiều đạo diễn hợp tác cùng vô cùng kinh hỉ.
Bất quá chỉ có Cố Vịnh Hoài biết, Mẫn Trừng học tài chính tại sao muốn đi diễn phim.
Đáng tiếc nhân vật chính không nhớ rõ, hiện tại thật sự chỉ có mình mình biết.
Trên mặt Mẫn Trừng lộ ra thần sắc do dự: "Nhưng bây giờ em mất trí nhớ rồi, em cũng không biết năng lực diễn phim của mình còn đó hay không."
Cố Vịnh Hoài xoa xoa tóc mảnh đỉnh đầu cậu: "Không sao, tới lúc đó thử là biết. Cho dù không diễn được phim, trên thế giới này vẫn còn đầy việc có thể làm đó."
"Cùng lắm thì, anh nuôi em."
Mẫn Trừng vội vàng khoát tay: "Không cần không cần không cần...... Cái đó, cám ơn anh, nhưng em nhất định có thể nuôi tốt bản thân...... Nếu không cũng quá vô dụng."
Cố Vịnh Hoài biết câu này của mình chưa suy nghĩ đã thốt ra, nhất định sẽ gặp phải chống đối của Mẫn Trừng. Đừng nói Mẫn Trừng sau khi mất trí nhớ đã không nhận ra mình, cho dù là Mẫn Trừng trước kia, có lẽ tình nguyện trôi dạt đầu đường cũng không muốn sống dựa vào người khác.
"Thuận miệng nói...... Không sao đâu, em trước kia diễn phim cực kỳ có thiên phú, hơi luyện chút nhất định có thể tìm lại cảm giác. Đúng rồi, người đại diện của hai chúng ta hôm nay sẽ đến thương lượng sắp xếp công việc sau này của em, em cũng biết chứ?"
"Biết chứ biết chứ."
Cố Vịnh Hoài gật gật đầu, không nói thêm nữa. Sau khi tán gẫu với Cố Vịnh Hoài mấy câu, Mẫn Trừng cảm thấy tiếp tục xem phim truyền hình mình diễn, cảm giác lúng túng vậy mà thần kỳ ít đi rất nhiều.
3h chiều, người đại diện của Cố Vịnh Hoài Hướng Thiên cùng người đại diện của Mẫn Trừng Lý Thanh Thanh đồng loạt đến biệt thự nhỏ của hai người Cố Mẫn. Kế hoạch phát triển sau này của Mẫn Trừng chủ yếu vẫn là Lý Thanh Thanh khống chế, chỉ là phát triển của Mẫn Trừng đối với Cố Vịnh Hoài cũng có ảnh hưởng, cho nên Hướng Thiên cũng phải đi theo bàng thính thương lượng.
Lý Thanh Thanh là phái nữ trong nghề cực kỳ giỏi giang, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Mẫn Trừng, kết quả bình xét của phòng làm việc là, đề nghị cậu giấu diếm tai nạn với đại chúng còn cả chuyện mất trí nhớ."
Lý Thanh Thanh nói nguyên nhân, Mẫn Trừng cũng có thể hiểu. Tin tức cậu mất trí nhớ thả ra, mọi người khó tránh khỏi sẽ khó mà tiếp nhận, thoát fan quy mô lớn cũng không phải không có khả năng, rất nhiều đạo diễn có thể sẽ bởi vì cậu mất trí nhớ mà chất vấn năng lực diễn phim của cậu hiện tại, nhận kịch bản cũng sẽ khó khăn rất nhiều.
Mà trong giới giải trí, giữa người quen biết trên căn bản đều là sơ giao, trước khi ra ngoài làm việc học hành chút, giả bộ cũng không phải quá khó khăn.
Nếu như bị người phát hiện có vài việc Mẫn Trừng quả là không nhớ được, còn có thể nói là di chứng tai nạn xe cộ — Có vài việc không nhớ được, luôn tốt hơn nhiều so với cái gì cũng không nhớ.
Mẫn Trừng sau khi ở nhà làm đủ chuẩn bị dưỡng tốt thân thể, Lý Thanh Thanh đã sắp xếp cho cậu một show thực tế khá nhẹ nhàng, coi như là show đầu tiên làm việc lại của cậu.
Trước khi đi, Lý Thanh Thanh tìm cớ kéo Mẫn Trừng đến một bên, có chút lo lắng hỏi: "Mẫn Trừng, cậu sau này cũng phải luôn cùng Cố Vịnh Hoài giả chồng chồng...... Nếu như cảm thấy ở cùng với Cố Vịnh Hoài không được tự nhiên, cậu nói với chị một tiếng, chị tìm nhà khác cho cậu, chỉ cần không bị truyền thông phát hiện là được; nếu thích người khác muốn ly hôn, cái này cũng có thể thao tác...... Không cần miễn cưỡng bản thân nhé."
Hướng Thiên chắc chắn sẽ không đồng ý Mẫn Trừng dọn ra hoặc ly hôn với Cố Vịnh Hoài. Cái này nếu vạn nhất bại lộ, Cố Vịnh Hoài không phải thành tên tra nam ghét bỏ chồng bị tai nạn xe? Nhưng Lý Thanh Thanh dù sao vẫn đứng ở góc độ Mẫn Trừng suy nghĩ, cô lo lắng Mẫn Trừng sẽ không dễ chịu, lo Cố Vịnh Hoài sẽ nương danh hôn nhân...... Ép buộc Mẫn Trừng, làm vài việc cậu không muốn làm.
Mẫn Trừng nghe, trong lòng ấm áp: "Cám ơn chị Thanh Thanh, nhưng em cảm thấy ở cùng Vịnh Hoài rất tốt; em cũng...... không muốn ly hôn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]