Buổi tối, hai người vẫn bám chặt lấy nhau ngồi dưới thảm sô pha xem phim chơi game.
Còn nếu bạn hỏi lý do tại sao hai đứa lại ngồi dưới đất mà không ngồi trên sô pha ấy hả? Thì phía chính phủ xin được phép đáp rằng dưới đất ấm hơn sofa nhiều. Cơ mà thực tế thì là do hai đứa kia cứ nhất quyết phải bám dính lấy nhau, nhưng sofa thì lại bé quá, không đủ diện tích cho tụi nó ân ân ái ái nên mới phải lăn xuống đất ngồi.
Căn phòng ấm áp cùng với cái ôm của bạn trai là hoàn cảnh thích hợp nhất để chìm vào cơn mê mộng.
Phim mới trôi qua hơn nửa mà Ôn Biệt Yến đã ôm gối dựa vào lòng bạn trai sắp ngủ gập rồi, mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi, tầm nhìn dần bị hạn chế lại, cứ gật gà gật gù mãi như hamster nhỏ.
Dư Duy nhìn dáng vẻ chú hamster nhỏ vô cùng đáng yêu đang ngủ gà ngủ gật của cậu, cứ mải nhìn mãi mà chẳng hề để ý đến nhân vật trong game của bản thân đã ăn chuối từ bao giờ.
"Yến Yến." Anh đổi nhân vật đã chết của mình sang nhân vật khác, sau đó cúi đầu xoa xoa nắn nắn vành tai cậu, thì thầm: "Buồn ngủ hả? Anh bế em vào phòng nha?"
"Không."
Ôn Biệt Yến đã quen với việc đâm lao thì phải theo lao, làm gì cũng phải đến nơi đến chốn rồi. Cậu nhìn bộ phim còn chưa chiếu hết trên màn hình TV, dụi dụi khóe mắt đỏ bừng: "Em muốn xem hết cơ."
"Được được được, chúng ta không đi ngủ nữa."
Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-doi-thu-bam-dinh-lay-tui/917213/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.