Editor: Qing Yun
Verlaine nhớ tới một ngày khi anh ta còn ở Pháp nhiều năm trước.
Rimbaud mang theo bánh pudding và rượu vang đỏ đến tìm anh ta, nói chúc mừng anh ta ra đời.
“Hôm nay là ngày cậu giết chết thần Faun đạt được tự do, coi như là sinh nhật của cậu đi. Chúc mừng sinh nhật, cho thấy cậu ra đời là có giá trị.”
Rimaud còn tặng anh ta một chiếc mũ đen, nói là quà mừng.
… Không thể hiểu nổi.
Anh ta ra đời thì có thể có giá trị gì?
Không hiểu.
Tình cảm của con người, hành vi, động cơ… Đều không hiểu.
Giống như bây giờ.
Rõ ràng là một cô gái nhỏ yếu đuối nhưng lại đang bình tĩnh đàm phán với mình.
Verlaine cảm nhận được rõ ràng lực lượng thần tính áp bách trên người cô, nếu mình thật sự giết Dazai Osamu ở trước mặt cô, e rằng linh hồn của mình cũng sẽ xuống địa ngục.
Về phần Dazai Osamu—
Ngay từ đầu, Verlaine cảm thấy người này không có cảm giác gì với cái chết, thậm chí là ôm chờ mong.
Nhưng sau đó, sâu thẳm trong ánh mắt của cậu lại hiện lên ánh sáng mỏng manh như tàn đuốc.
Là vì cô gái kia sao, bởi vì cô biểu hiện ra lòng kiên định muốn giữ chặt cậu lại?
Nhưng cậu không muốn đối diện với ánh mắt của cô.
Sợ hãi nếu đối diện rồi, thứ gì đó trong lòng mà cậu đã số gắng giữ vững sẽ sụp đổ.
Sợ hãi cô trách cứ, sợ hãi cô thất vọng, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-dazai-noi-muon-ket-hon-cung-toi/2989948/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.