Chương trước
Chương sau
Đây là lần đầu tiên Phó Minh Thành xuất hiện cùng Tạ Lăng sau vụ tai nạn xe cộ, có rất nhiều việc cần hắn phải đích thân xử lý, nhưng đây không phải là trọng điểm việc hắn cố ý xin Lăng Lăng đến công ty cùng mình.

Hắn chỉ muốn lấy một phần tư liệu điều tra từ trước đến nay thôi.

“Sếp ơi, tôi có thể vào không?” Trợ lý Trương cẩn thận gõ cửa phòng ông chủ.

Nói thật là y cũng không muốn gõ cánh cửa này đâu. Có trời mới biết ông chủ nhà mình lừa Tạ thiếu đến công ty là muốn làm gì...

Y không dám khen trình độ đạo đức của ông chủ nhà mình đâu.

Trợ lý đứng đợi ngoài cửa một hồi lâu cũng không thấy ông chủ đáp lời.

Trong đầu trợ lý Trương hiện lên một đống hình ảnh cấm trẻ vị thành niên tò mò: “...”

Quả nhiên đạo đức của ông chủ có vấn đề!

Tạ Lăng ngồi trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh vốn định đứng lên đi vào phòng khách để tránh nghi ngờ, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy Phó tiên sinh cũng đang nhìn mình, Tạ Lăng không hiểu ra sao đối mặt với Phó tiên sinh, hai người đều im lặng không nói gì, cuối cùng vẫn là Tạ Lăng không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này, chủ động mở miệng hỏi: “Sao thế?”

Người đàn ông nói: “Có cần bảo cậu ta vào không?”

Tạ Lăng muốn nội thương: “...”

Đồng chí Tiểu Phó à, anh thật có tự giác làm một con chim hoàng yến đúng chuẩn đấy!

Tạ thiếu gia vẫy vẫy tay, mệt mỏi nói: “Vào đi vào đi.”

Trợ lý Trương bước vào phòng với vẻ mặt cực kỳ đứng đắn, ánh mắt lại nhanh chóng quét qua toàn bộ căn phòng. Sau khi nhìn thấy Tạ Lăng mệt mỏi dựa vào sô pha, y lập tức phấn chấn tinh thần, dùng tốc độ cực nhanh nhìn quét qua phần da lõa lồ của Tạ thiếu.

Thế mà!

... Không có dấu vết gì cả.

Là mình quá xấu xa, hay là do ông chủ không được?!

Trợ lý Trương nghĩ thầm trong lòng, sau đó nhanh chóng đi vào trạng thái làm việc: “Sếp, đây là tư liệu ngài muốn.”

Y đưa qua một xấp tài liệu thật dày được đựng trong túi bìa giấy kraft*, như là sjw bị người ta thấy được bên trong viết gì.

(* Còn được gọi là giấy xi măng vì thường để đựng xi măng. Đặc tính: bền về cơ học, tính dai, chống rách, chống thấm tốt.)

Phó Minh Thành nhận ra nó là thứ gì, hắn liếc trợ lý Trương một cái, người kia lập tức hiểu ra ngay.

“Sếp à...” Y muốn nói lại thôi, dư quang liên tiếp nhìn về phía Tạ Lăng, tỏ vẻ khó xử. Năng lực ứng biến tốt, kỹ thuật diễn tự nhiên, không giống như đang diễn.

Tạ Lăng chú ý đến vẻ mặt trợ lý Trương, anh chủ động đứng lên: “Tôi về phòng nghỉ một lát.”

Nếu anh không tỏ thái độ, nhất định Phó tiên sinh sẽ không chủ động hỏi han để anh khỏi nghi ngờ. Cuối cùng Phó tiên sinh cũng đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất của bộ môn ‘Tự tu dưỡng để làm chim hoàng yến’ rồi.

Trợ lý Trương lập tức nở nụ cười khéo léo: “Tạ thiếu, để tôi đưa ngày đến phòng thử nghiệm chơi, kỹ thuật hỗ trợ hình chiếu mới nhất của chúng tôi đang được thử nghiệm đó.”

Tạ Lăng gật đầu: “Được.”

Xem ra đây là một kế hoạch lớn, để anh ở phòng nghỉ, ngài trợ lý sẽ không được yên tâm.

***

Ninh Thành, nhà họ Vinh.

“Đại thiếu, tôi thấy việc này, hay là nên nói cho lão gia tử đi...”

Người đàn ông được gọi là đại thiếu giả bộ quơ quơ ly rượu trong tay, sau đó bất ngờ bóp nát ly rượu. Rượu vang chảy xuống kẽ ngón tay, gã đàn ông không chút để ý mà ném ly rượu đã vỡ nát xuống bên chân người vừa nói, “Món nợ phong lưu của lão gia tử mà thôi, không cần thiết phải nói.”

Vinh lão gia tử có hai bà vợ, cả hai người sinh cho ông ta tổng cộng hai trai một gái. Tuy nhiên lúc Vinh lão gia tử còn trẻ thì sinh hoạt đời tư quá hỗn loạn, tổng số mấy đứa con riêng của lão khéo lên đến hai chữ số rồi ấy chứ. Chờ đến khi Vinh lão gia tử lớn tuổi rồi, cả mấy đứa con riêng với mấy đứa con trong giá thú của lão đấu nhau ngất trời, ai cũng muốn có được gia sản của Vinh gia.

Kết quả là Vinh lão gia tử quay đầu, bắt đầu nâng đỡ cho đời cháu. Vinh Hạ là thằng cháu trai do con trai cả của ông cụ sinh ra, coi như là trưởng tôn trong dòng chính của Vinh gia, ngó trái ngó phải đều thấy gã là người thừa kế danh chính ngôn thuận. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app -

Vinh Hạ cũng không ngờ rằng ông cụ có thể móc ra chó hắn một đứa con riêng nữa – tức chú ruột không kém tuổi gã là bao.

“Đâm thế mà cũng không chết, mạng cũng lớn đấy.” Vinh Hạ lười biếng, thoạt nhìn như không đem chuyện này để ở trong lòng.

Ai cũng biết bình sinh Vinh đại thiếu ghét nhất là ‘con riêng’. Năm đó ba ruột hắn ở bên ngoài làm loạn, Vinh đại thiếu nhận được tin tức thì lập tức đến bắt người, trói ba mình tống vào bệnh viện, suýt chút nữa cắt luôn của quý của ba mình luôn.

Chứ đừng nói là mấy ông ‘chú’ ngoài giá thú kia, bị vị này chỉnh cho ngoan ngoãn dễ bảo.

Gã này thuộc kiểu người tỏ ra thản nhiên mới là tức giận. Gã đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt Vinh Hạ không dám thở mạnh, mồ hôi to như hạt đậu rơi lộp độp xuống đất.

Chợt, Vinh Hạ hỏi: “Bữa tiệc này Tạ Lăng có đến không?”

Gã đàn ông mặc đồ đen đáp: “Tạ gia đã nhận được thiệp mời rồi...”

“Vậy thì nhất định em ấy sẽ đến.” Hai mắt Vinh Hạ sáng lên, “Không phải là em ấy muốn xé xác ta hay sao?”

Vinh lão gia tử con đàn cháu đống đếm không xuể, nhưng Vinh Hạ là đứa giống Vinh lão gia tử nhất. Khi còn trẻ, Vinh lão gia tử tàn nhẫn như thế, nhưng cũng cực kỳ đa tình.

Gặp một người yêu một người, mỗi một người đều oanh liệt như moi tim đào phổi, sau đó lại lui vẻ lao đến người tiếp theo.

Vinh Hạ cũng thế, nhưng từ 5 năm trước gặp Tạ Lăng trong một bữa tiệc, Vinh đại thiếu gia đã sa vào bể tình rồi.

Thiếu niên ấy dung mạo tinh xảo, khí chất thanh lãnh, yên tĩnh đứng ở đó cũng đã là cảnh đẹp ngất ngây lòng người. Nếu chỉ như thế thì căn bản là Vinh đại thiếu không đến nỗi tim gan cồn cào, cùng lắm là thầm ca ngợi một chút thôi, thế nhưng ai bảo ngay sau đó ánh mắt của Tạ Lăng lại cố tình chuẩn xác nhìn vào gã cơ.

Đáy mắt thiếu niên không thèm giấu đi sự kinh tởm chán ghét, cái dáng vẻ không thèm che giấu ấy lại lập tức đánh trúng trái tim Vinh Hạ.

Thiên hạ này không thiếu người đẹp, nhưng Vinh Hạ thật sự chưa gặp qua ai giống như Tạ Lăng.

Vừa kiêu ngạo vừa tùy ý.

Thật muốn làm cho em ấy nếm thử tư vị mất đi hết thảy.

***

Tạ Lăng rời khỏi văn phòng, Phó Minh Thành mới chậm rãi mở văn kiện trong tay ra.

Đây là một phần báo cáo điều tra về Hà Thành.

Hắn chỉ nhớ ra được rất ít chuyện, ngoại trừ một đoạn ký ức ngắn vô dụng ra, chỉ còn lại cái tên ‘Hà Thành’ này. Lăng Lăng không muốn nói cho hắn biết Hà Thành là ai, vậy thì hắn sẽ tự mình đi điều tra.

Trên thế giới có rất nhiều người tên là Hà Thành, nhưng liên quan đến Tạ Lăng thì chỉ có duy nhất một.

Năm đó đại án Hà gia ôm tiền chạy trốn, bị cảnh sát quy thành án kinh tế điển cũng, hầu như ai cũng biết cả. Cũng không ngạc nhiên khi cái tên ‘Hà Thành’ này liên tiếp xuất hiện trên các trang báo chí năm đó.

Trên tư liệu có viết về mối quan hệ giữa Hà Thành và Tạ Lăng —— Hà gia và Tạ gia là hàng xóm mười năm, Hà Thành là trúc mã lớn lên cùng Tạ Lăng, bởi vì tầng quan hệ này, cho dù ba Hà thất tín bội nghĩa, nhà họ Tạ vẫn ra mặt đưa mẹ Hà và Hà Thành ra nước ngoài. Thậm chí mẹ của Tạ Lăng còn giúp đỡ Hà Thành nữa.

Bởi vậy có thể suy đoán, hai nhà có lẽ vẫn còn liên lạc, nhưng không để cho người ngoài biết.

Bởi vì Hà Thành không ở trong nước, nên Lăng Lăng mới nhớ quá mà tìm thế thân.

Rất thuyết phục.

Phó Minh Thành nhấp môi không nói gì. Nếu hắn không nhớ ra thì tốt rồi, như vậy hắn có thể hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của Tạ Lăng như lẽ đương nhiên, sẽ không phát hiện ra Lăng Lăng đang thông qua hắn mà nhìn người khác.

Ở cuối văn kiện có kẹp mấy tấm ảnh của Hà Thành, từ lúc còn nhỏ hay ảnh bây giờ đều có hết. Hắn tự ngược mà mở mấy tấm ảnh ra xem, mặc dù đã xác nhận mình là người thay thế cho Hà Thành, nhưng Phó Minh Thành vẫn muốn biết xem đến tột cùng hắn và Hà Thành giống nhau ở điểm nào.

Giây phút mở tấm ảnh ra, hắn liền biết được đáp án.

Phó Minh Thành ngước mắt nhìn về tấm gương trên bàn, bắt chước vẻ mặt khi mình nhìn thấy Tạ Lăng.

Quá giống,

Đôi mắt của hắn và Hà Thành quá giống nhau, không chỉ là đôi mắt thôi đâu mà còn cả ánh mắt nữa. Bất luận là ảnh chính thức bị đăng lên báo hay ảnh bị chụp lén của Hà Thành, ánh mắt gã vẫn cứ dịu dàng, là ánh mắt chỉ khi nhìn thấy Tạ Lăng mới có.

Nếu hắn đột nhiên nhìn thấy Tạ Lăng, không thể khống chế được ánh mắt mình, khiến Tạ Lăng phát hiện ra đôi mắt của mình... Không, nếu là hắn, nói không chừng là sẽ cố ý để cho Lăng Lăng phát hiện.

Hắn biết Lăng Lăng có người mà em ấy thích, mà người nọ vừa khéo có mấy phần tương tự với hắn, hắn nhất định sẽ gấp không chờ nổi, dựa vào ưu thế này để đi tiếp cận Lăng Lăng.

Có lẽ dụng tâm kín đáo tiếp cận Lăng Lăng của hắn đã bị em ấy phát hiện ra từ lâu, rồi sau đó hắn chủ động đưa ra nguyện ý muốn làm thế thâ, có lẽ Lăng Lăng chỉ thuận nước đẩy thuyền đồng ý.

Dù vậy, Lăng Lăng vẫn nguyện ý chăm sóc hắn lúc hắn mất trí nhớ, thậm chí còn vì để bệnh tình của hắn không nặng thêm mà tự làm khổ mình.

Sao Lăng Lăng lại có thể tốt như thế chứ.

Lăng Vân là một công ty khoa học kỹ thuật cực kỳ giỏi marketing. Nghiên cứu thành công sẽ mua hot search tự khen ngợi, nghiên cứu thất bại cũng sẽ mua hot search tự mắng mình, ngay cả khi bắt đầu nghiên cứu dự án nào đó cũng muốn mua hot search để tìm cảm giác tồn tại.

Phòng thử nghiệm của Lăng Vân thường xuyên mở phát sóng trực tiếp trong ngày, thu hút sự chú ý của cư dân mạng, thường xuyên ‘đột nhiên không kịp đề phòng’ mà tùy tiện công bố sản phẩm mới trong phòng phát sóng trực tiếp luôn.

Theo lời của một anh trai kỹ thuật viên lơ đang tiết lộ ra, bọn họ làm như vậy là để tiết kiệm tiền cho mấy buổi họp báo, sau đó sẽ đem số tiền tiết kiệm được này để nghiên cứu cho dự án mới.

Quả thực là tiết kiệm đến mức khiến người ta chua xót.

Nhưng cư dân mạng đúng thật là thích kiểu này!

Không phải là mở họp báo cũng chỉ là để giới thiệu sản phẩm mới, thuận tiện hướng tới triển vọng tương lai thôi sao? Tuyên bố trên phát sóng trực tiếp với trên tivi có gì khác nhau! Sản phẩm tốt là được!

Mua!

“Phòng phát sóng trực tiếp trong phòng thử nghiệm hiện vẫn đàn đóng cửa, ngài có thể yên tâm.” Trợ lý Trương làm việc đáng tin cậy từ trước đến nay, mà đối tượng phục vụ là Tạ Lăng lại càng phải để bụng hơn vạn lần, không dám phạm sai lầm.

“Cảm ơn.”

Phòng thử nghiệm có một mặt tường là tường kính, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy rõ tình huống trong phòng, trong phòng có mấy nhân viên đang đội mũ bảo hiểm ngồi ở trước một dụng cụ cao bằng cả hai người, trông cực kỳ nghiêm túc.

Tạ Lăng lễ phép hỏi: “Thế này có quấy rầy đến bọn họ không?”

“Không đâu không đâu.” Trợ lý Trương khoát tay, y trực tiếp mở cửa ra dẫn Tạ Lăng đến trước cái dụng cụ khổng lồ ấy, “Đây là trò đua xe giải nén nhập vai, trước mắt vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chính là một trò chơi đơn thuần.”

“Ầu, người bận rộn có thời gian rảnh rỗi đến chơi à.” Nhân viên công tác ngồi trước dụng cụ phát hiện ra trợ lý Trương, chào hỏi.

Y tháo mũ bảo hiểm ra mới phát hiện ra Tạ Lăng đang đứng bên cạnh trợ lý Trương, ngạc nhiên hỏi: “Ủa, đây không phải là...”

Phòng thử nghiệm của Lăng vân không mở ra cho người ngoài, thậm chí là nhân viên nội bộ trong Lăng Vân cũng không được vào, nhân viên có quyền hạn tiến vào phòng thử nghiệm đều là nghiên cứu viên có quan hệ không tồi với Phó Minh Thành.

Bọn họ còn biết nhiều chuyện mà đám chị em muốn biết hơn cả thư ký nữa kìa.

Tỷ như chuyện Phó Minh Thành yêu thầm Tạ Lăng chẳng hạn.

Trợ lý Trương dùng ánh mắt uy hiếp nghiên cứu viên đang nói chuyện mau câm miệng, rồi lúc quay đầu nói chuyện với Tạ Lăng thì nhanh chóng thay đổi sắc mặt: “Tạ thiếu có muốn xem thử cái này không? Đây là mô phỏng thực tế, có thể trải nghiệm tốc độ thực tế cùng đam mê mãnh liệt.”

Nghiên cứu viên: “...?” Kỹ năng thay đổi sắc mặt của trợ lý Trương càng ngày càng giỏi!

Thân là trợ lý đắc lực của Phó Minh Thành, trợ lý Trương có thể đọc làu làu những sở thích của Tạ Lăng. Mà đua xe chắc chắn nằm trong top 3 những thứ mà Tạ Lăng thích nhất!

Tạ Lăng quả thực có chút động lòng, anh không do dự nhiều liền ngồi trước dụng cụ, trợ lý Trương nhanh nhẹn giúp anh trang bị thật tốt.

Tạ thiếu gia ở trong phòng thử nghiệm chơi đủ mọi loại trò, sau đó vẫn cảm thấy trò chơi đua xe lúc ban đầu là hay nhất, lại ngồi trước dụng cụ thêm một lần nữa.

Trợ lý Trương thấy Tạ Lăng đội mũ bảo hiểm ngồi trước thiết bị rồi mới lén rời khỏi phòng thử nghiệm, đi đến bên cạnh Phó Minh Thành không biết đã đứng trước cửa phòng thử nghiệm tử khi nào, “Ông chủ.”

Phó Minh Thành nhìn bóng dáng Tạ Lăng, khuôn mặt nhu hòa hơn: “Lăng Lăng chơi vui vẻ không?”

“Tạ thiếu rất thích nơi này, đã chơi thử qua hết mọi sản phẩm.” Trợ lý Trương đáp, “Tạ thiếu vẫn rất thích đua xe.”

Nghe thấy lời này, Phó Minh Thành hơi sửng sốt.

Đúng rồi, Lăng Lăng có lòng hiếu kỳ rất mạnh, em ấy sẽ luôn đi thử những điều mới mẻ, nhưng thứ yêu thích nhất vẫn không hề thay đổi.

Vậy với người thì sao nhỉ?

Lăng Lăng đồng ý để hắn làm thế thân có phải cũng là nhất thời hứng khởi hay không? Hay là chờ chính chủ trở lại rồi, hắn sẽ giống như những món đồ chơi bị vứt đi, không được Lăng Lăng để mắt đến nữa?

Phó Minh Thành cả người phát lạnh, trong lòng nổi lên những ý nghĩ đen tối không kiểm soát được.

Hắn không muốn mất đi Lăng Lăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.