Tạ Lăng khẽ nheo mắt lại, anh nhanh chóng đẩy tay Ôn Tử Nhiên ra rồi bước nhanh đến trước mặt Phó Minh Thành.
Người đàn ông chắc chắn đã nghe thấy hết những gì mà Ôn Tử Nhiên vừa nói, lúc này, đầu hắn hơi cúi xuống, nhưng từ góc nhìn của Tạ Lăng, anh vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của hắn.
Anh cẩn trọng hỏi: “Anh xuống từ khi nào vậy?”
Thành thật mà nói, mặc dù Tạ Lăng đã biết Phó Minh Thành bị mất trí nhớ từ trước rồi, cũng bởi một phần hắn là người cực kỳ nhạy cảm với thế giới bên ngoài do chấn thương thời thơ ấu nữa, nhưng có chết anh cũng không bao giờ nghĩ rằng Phó tiên sinh lại có thể.... mong manh dễ vỡ tới như thế.
“Lăng Lăng.”
Người đàn ông trước mặt anh cất giọng khàn khàn kêu tên của anh, giọng hắn run run giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc.
Ấn tượng của Phó Minh Thành ở trong tâm trí của Tạ Lăng phần lớn đều là ở buổi hẹn hò ngoài ý muốn đó. Lần đó gặp mặt Phó tiên sinh toàn bộ đều là một bộ dạng cực kỳ lãnh đạm, lời nói ra cũng đặc biệt ít, khắp người đều là bộ dạng tinh anh của xã hội, so với bộ dáng tủi thân lúc này hoàn toàn giống như hai người khác nhau vậy.
Giống như một con chó sữa nhỏ vừa mới sinh ra đã bị mẹ nó bỏ rơi, nó cố loạng choạng đi tìm một nơi ấm áp để trốn.
Tự nhiên thấy xót xa lạ thường!
Tạ Lăng thật sự nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-chong-toi-luon-cho-rang-minh-la-the-than/3469699/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.