Mặt trời lên rồi lại lặn, xuân đi thu tới.
Khi trời đất lại khoác lên người chiếc áo màu bạc thì cái cây hoa quế nhỏ được Thẩm Châu Hi nhổ từ Kim Châu tới Tương Châu trồng, rồi lại bị nhổ từ Tương Châu mang tới kinh thành trồng đã biến thành một cây hoa quế lớn.
Dưới sự chăm sóc của Thượng Lâm Uyển nó vẫn tùy ý vặn vẹo mà lớn lên giống hệt chủ nhân của nó, hoàn toàn làm theo ý thích của mình.
Bên cạnh nó còn có một cây hoa quế già không biết đã bao nhiêu tuổi. Hai cây hoa quế tranh nhau vươn tán khắp nơi, mỗi khi gió nhẹ thổi qua tụi nó lại vươn cành đánh nhau, thật giống hai anh em đang đùa giỡn.
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ cùng mọi người ngồi dưới tàng cây hoa quế canh một nồi nước đang tỏa khói nghi ngút rồi nuốt nước miếng.
“Được chưa? Được chưa?” Lý Côn thò đầu cách cái nồi càng lúc càng gần như hận không thể dúi cả đầu mình vào nấu luôn cho rồi.
“Đệ tránh xa một chút!” Lý Vụ túm áo hắn lôi ra khỏi cái nồi mắng, “Lão tử không muốn ăn đầu tên ngốc nấu chín đâu!”
Thẩm Châu Hi bị lời thô tục của hắn chọc cười sau đó an ủi vỗ vỗ vai Lý Côn nói: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng đâu, chờ lát nữa đi.”
Lý Côn vừa bị anh hắn mắng thì tủi thân vô độ mà lẩm bẩm: “Ta có ăn đậu phụ nóng đâu……”
“Ta ăn! Ta ăn!” Đông Mĩ Tễ nghe cái hiểu cái không thế là vô cùng lo lắng kêu lên, “Đâu nào, đậu phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945791/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.