Văn võ bá quan, quân mình quân địch đều khiếp sợ nhìn Phó Huyền Mạc.
Kẻ lấy đức hạnh xưng thiên hạ đệ nhất công tử lúc này vươn tay phải vững vàng túm lấy cổ vị công chúa cuối cùng của hoàng thất Đại Yến.
Thẩm Châu Hi bị nghẹt thở thì thấy như có trăm con kiến bò trong cổ mình, chẳng những hô hấp khó khăn mà còn ngứa đau khó nhịn. Nàng dùng sức bú sữa, tay liều mạng bẻ cái tay trên cổ mình ra nhưng Phó Huyền Mạc lại chẳng chút sứt mẻ.
Giọng nói bình thản của hắn truyền tới từ phía sau:“…… Ta đã nói rồi, dã tâm của ngươi cuối cùng sẽ bị tư tình liên lụy.”
“Ngươi muốn dùng gia quyến của quan viên lớn nhỏ tại Kiến Châu mà bức ta nhượng bộ. Nếu đổi lại người uy hiếp là Thuần Vu An thì ta có thể sẽ nghe theo, nhưng ngươi ——” Phó Huyền Mạc dừng một chút, đôi mắt đen láy hiện ra khinh miệt, “Ngươi thật sự làm được sao?”
Lý Vụ nhếch khóe miệng và cười lạnh hỏi: “Ngươi đoán xem vì cứu nữ nhân của mình lão tử có làm được không?”
Đủ loại quan lại phía sau Phó Huyền Mạc bắt đầu to nhỏ.
“Vậy ngươi cũng tới đoán xem ta có làm được hay không?”
Bàn tay trên cổ Thẩm Châu Hi siết chặt lại, nàng không nhịn được lộ vẻ mặt thống khổ.
“Bỏ móng vuốt chó của ngươi ra!” Lý Vụ giận dữ quát.
“Muốn ta thả nàng ra trừ phi ngươi tự vẫn trước ba quân.”
“Đừng hòng!” Lý Vụ chửi ầm lên, “Nghĩ hay nhỉ, sao ngươi không tự vẫn đi cho lão tử xem?”
“Chúng ta đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945782/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.