Dựa theo ước định trước khi ra ngoài thì mỗi ngày Thẩm Châu Hi và Lý Vụ đều sẽ gửi cho nhau một phong thư báo bình an.
Trước đây hai người thư từ qua lại chưa từng ngừng nhưng từ 25 tháng 12 thì thư của Thẩm Châu Hi lại chậm chạp không tới tay Lý Vụ.
“Có thư gì không?” Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Lý Vụ đã hỏi thân binh tám lần.
“Bẩm tướng quân, tạm thời không có……” Thân binh khó xử nói, “Nếu không để thuộc hạ xuống dưới hỏi chút nhé?”
“…… Thôi.” Lý Vụ chép chép miệng.
Vào ban đêm Thanh Phượng quân dừng lại dựng trại đóng quân. Dù kị binh truyền tin có gặp việc gì nên trì hoãn thì lúc này hẳn thư cũng phải tới rồi. Lý Vụ chắp tay, bộ dạng như lão thái gia đứng trước cửa lớn của quân doanh lâm thời, mày nhíu chặt nhìn con đường núi không một bóng người.
“Ngươi mang một đội người đi phụ cận thăm dò xem có tình huống gì không.” Lý Vụ dặn đội trưởng thân binh.
Tên kia lập tức dẫn một đoàn người đi quanh đó tuần tra nhưng vẫn không có tin tức gì. Chờ đến khi trăng treo trên đầu cành thì tin tức vốn nên tới vẫn chưa thấy đâu.
Lý Vụ dựa vào trên bàn, nhíu mày nhìn một lá thư Thẩm Châu Hi gửi tới trước đó. Trong thư ấy nàng nói mình đang nỗ lực thuyết phục Ký Hải tiết độ sứ ủng hộ bọn họ.
Tưởng Tín Xuyên cũng không phải người xuất sắc trong đám tiết độ sứ, ông ta vừa không hoành hành ngang ngược như Thuần Vu An, vừa không ghét cái ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945779/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.