Mặt trời mới mọc, trời xanh trong sáng.
Ánh mặt trời màu vàng như dải lụa mỏng bao vây lấy trời đất an tĩnh.
Một bóng dáng thon gầy cao lớn dắt một con ngựa cái màu nâu nho nhỏ chậm rãi đi dưới bầu trời trong gió nhẹ.
Phó Huyền Mạc ra hiệu cho con ngựa dừng lại sau đó hắn ngồi xổm xuống hái một đóa hoa dại.
Hắn gạt một con kiến trên cánh hoa xuống rồi kéo tay Phương thị bỏ đóa hoa sạch sẽ vào tay bà ta.
“Mẫu thân, nơi này đều là hoa dại như thế này, ngài ngửi thử xem có phải mùi mực Bạch Thiềm không?”
Phương thị bán tín bán nghi cầm lấy ngửi nhẹ sau đó thần sắc mang theo chút vui vẻ nho nhỏ: “…… Đúng là mùi mực Bạch Thiềm.”
Phó Huyền Mạc mỉm cười nói: “Cho nên có người nói bí quyết làm mực của Lư thị ở Thọ Châu chính là vì chỉ có ở đây mới có Hạ Vân hoa.”
“Vì sao lại đặt tên là Hạ Vân?”
“Mẫu thân nghĩ đi, trong ngày hè ánh nắng mênh mông vô bờ, đám mây phiêu dật lãng đãng chẳng phải giống đóa hoa ư.”
Miêu tả của Phó Huyền Mạc khiến ký ức ảm đạm mờ mịt thời trẻ của Phương thị hiện ra trước mặt.
Khi đó bà ta còn chưa hỏng mắt, sau khi ăn cơm trưa bà ta thích nhất là ra đình hóng gió đọc sách một chút.
Trong lúc mệt mỏi mơ màng sắp ngủ bà ta sẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mênh mông vô bờ.
Khi đó bà ta còn trẻ, luôn cảm thấy cuộc sống sẽ có đường thay đổi.
Chỉ cần bà ta càng ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945742/chuong-249.html