Gần 3000 tướng sĩ cho Thẩm Châu Hi tự tin để nói chuyện, bất kể Bạch Nhung Linh dậm chân thế nào nàng cũng kiên quyết phải về Thọ Châu.
Lúc trước bởi vì vội vã hội hợp với các đội quân khác nên nàng chưa từng vào thành trấn.
Hiện tại nàng lại vội vã tìm cách cứu viện nên cũng không đi qua thành trấn nào.
Suốt tám ngày, Thẩm Châu Hi đều bôn ba trên đường.
Cũng may nàng có xe ngựa, tuy xóc nảy nhưng ít ra cũng không cần chịu khổ khi đi bộ.
Ngẫu nhiên bọn họ sẽ gặp vài sơn thôn trên đường và dừng lại tiếp viện.
Bọn họ không mua ngựa trong thôn mà chắp vá lung tung để có được 100 người làm kỵ binh với nhiệm vụ thám báo.
Thật vất vả mới trở lại Thọ Châu, tới nơi lúc trước Lý Vụ tách ra.
Lúc này phó tướng đi tới cung kính hỏi: “Sơn cốc Bảo Yến ở ngay đằng trước, chúng ta có tiếp tục đi không?”
“Dừng lại.” Thẩm Châu Hi đã sớm nghĩ kỹ nên nói luôn, “Phái thám báo đi quanh tìm hiểu, lại mời một người dân bản xứ tới —— đừng kinh động người khác, ta chỉ có chút nghi hoặc muốn hỏi thôi.”
“Vâng.”
Phó tướng rời đi không bao lâu thì thám báo cũng lập tức lên đường.
Thẩm Châu Hi ngồi ở trong xe ngựa làm như không nhìn thấy Bạch Nhung Linh đang xụ mặt không vui.
Qua một nén nhang thám báo cưỡi ngựa về, người cầm đầu mang theo một người nhìn như tiều phu với thần sắc sợ hãi.
“Phu nhân, chúng ta phát hiện người này trong rừng.
Hắn là cư dân ở đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945729/chuong-236.html