“Bốn ngày đã qua, tin tức về Kiến Châu hẳn đã truyền tới tai công tử.”
Lý Thước ngồi ở một góc cái bàn bằng gỗ hoa lê rồi tùy tiện dùng một khối nghiên mực mai cua màu xanh để mài con dao nhỏ trong tay.
Khối nghiên mực này là thứ Phó Nhữ Trật thích dùng.
Nó được làm ra từ cả khối đá mai cua màu xanh, có sườn núi, có đáy ao nghiêng xuống, trên đó khắc một con ếch xanh nho nhỏ giống như thật đang ngồi xổm ở đáy ao.
Người ta nhìn thấy nó thì như thấy tiếng ếch kêu văng vẳng bên tai.
Phó Nhữ Trật thích cái nghiên mực này, cũng yêu nhất con ếch xanh độc đáo ở đáy ao ấy.
Thế nhưng Lý Thước lại không hề để ý mà mài dao lên đầu con ếch, giống như sợ con ếch này có thể trường tồn với thời gian vậy.
“Ngươi nói có đúng không, nghĩa phụ?” Hắn không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Phó Nhữ Trật nằm trên giường không nhúc nhích.
Lý Thước buông nghiên mực, thu con dao nhỏ và đứng dậy đi về phía giường.
Hắn vừa ngồi xuống cạnh giường vừa cầm chăn đệm bị Phó Nhữ Trật đá văng ra trong lúc giãy giụa sau đó đắp lên người cho ông ta.
Chân tay ông ta bị trói chặt thời gian dài nên đã lộ ra bầm tím.
Bốn ngày chưa uống một giọt nước khiến sắc mặt Phó Nhữ Trật tái nhợt, bao nhiêu máu như tụ hết ở đôi môi khô khốc nứt nẻ loang lổ vết máu khô của ông ta.
Thấy có người ngồi xuống thế là ông ta run rẩy chậm rãi mở đôi mắt suy yếu ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945726/chuong-233.html