Nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn thì cũng không ngắn lắm, sau khi nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát Bạch Du Canh rốt cuộc cũng động.
Ông ta vươn tay phải chống tay vịn ghế và chậm rãi đứng lên.
Bàn tay to kia trải qua cực khổ nên lúc này đầy đốm đen và sần sùi như da gà, cực kỳ không hợp với cái áo gấm trên người ông ta.
“…… Lý đại nhân, kính ngưỡng đã lâu.” Bạch Du Canh chẳng hề tươi cười mà cất giọng trầm vang như trống.
“Kính ngưỡng đã lâu! Kính ngưỡng đã lâu!” Lý Vụ không hề khách khí mà tùy tiện chắp tay nói, “Nghe nói không bằng gặp mặt, ta và Bạch lão gia đúng là vừa gặp đã quen, ngài như người ông ngoại thất lạc nhiều năm của ta vậy! Không bằng ta trực tiếp gọi ngài là ông ngoại, như thế có thể cho thấy tình cảm thân thiết giữa chúng ta ——”
“Lý đại nhân nói đùa.
Quan lớn gọi lão phu là ông ngoại thì sao lão phu dám nhận.” Bạch Du Canh lộ ra một nụ cười châm chọc và nói, “Lý đại nhân đường xa mà đến, lão phu đã chuẩn bị một bàn cơm canh đạm bạc, nơi này nhỏ, món ăn thiếu, mong đại nhân không phiền lòng.”
“Ta thấy ngài quả thực rất giống người ông thất lạc nhiều năm của ta, vì thế dù ngài bắt ta ăn trấu thì ta cũng ăn hết không nói hai lời.
Đằng này ngài còn cho ta ăn cơm thì có gì phải phàn nàn nữa!” Lý Vụ vung tay lên giống như đang ở nhà mình mà hét, “Đều bưng lên đi!”
Khóe miệng Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945716/chuong-223.html