“Công tử, ngài để thuộc hạ làm đi……” Yến Hồi không nhịn được nói.
Phó Huyền Mạc vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhẹ nhàng bế nữ thi kia lên và chậm rãi xuống xe ngựa.
Thành Tương Dương vào lúc nửa đêm vô cùng yên tĩnh.
Ánh trăng thống khổ cuộn lại chìm xuống dán sát mặt đất yên tĩnh
Ánh sáng ảm đạm mong manh không chiếu nổi bóng dáng lẻ loi cô độc đang đi trên đường.
“Công tử……”
“Công tử……”
Từng tiếng hô kinh ngạc vang lên trên đường hắn đi qua, mọi người vừa sợ vừa hoảng mà vội quỳ xuống.
Phó Huyền Mạc như du hồn nhìn chằm chằm phía trước, tay ôm nữ thi kia đi vào phòng ngủ chính của đại viện nơi hắn đang ở.
Trong phòng ngủ không có người hắn cẩn thận đặt nàng ta nằm xuống, tay đỡ lấy cái gáy để nàng ta dựa trên giường.
Mấy con giòi bọ từ trên người nàng ta rơi xuống, mấp máy trên váy áo rách nát.
Một bàn tay thon gầy nhanh chóng phủi chúng xuống.
Hắn muốn phủi sạch thứ kinh tởm đang gặm máu thịt nàng nhưng dù hắn nỗ lực thế nào cũng vẫn có những con giòi màu trắng chui ra từ tóc và quần áo của nàng ta.
“Lấy nước sôi và khăn tới đây, cũng chuẩn bị một bộ quần áo đẹp nhất cho ta.” Phó Huyền Mạc khàn giọng ra lệnh.
Yến Hồi canh ngoài cửa lập tức lên tiếng và dặn mấy tỳ nữ vẫn đang sợ hãi đứng trong viện đi làm việc.
Chỉ chốc lát sau nước sôi và khăn đều được đưa đến phòng ngủ.
Phó Huyền Mạc lại bế nàng kia lên và cẩn thận đặt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945707/chuong-214.html