Ngư Đầu trấn đã trăm năm không gặp cảnh chiến tranh nay bị cọ sạch.
Một sớm gặp kẻ địch nó chẳng hề có sức phản kháng.
Bốn phương tám hướng đều là tiếng khóc kêu cùng tiếng thét thảm thiết, binh lính tàn nhẫn khát máu đuổi theo phía sau bá tánh, tham lam mà thu hoạch chiến lợi phẩm.
Chưởng quầy của Hà Liễu Đường mang theo người nhà liều mạng chạy trốn tới cửa thành, phía sau là ba tên lính cầm đại đao đuổi theo.
“Đứng lại!” tiếng quát chói tai truyền tới.
Đứng con mẹ ngươi ấy!
Chưởng quầy Hà Liễu Đường chạy thở hồng hộc, nhưng vẫn còn tinh lực phỉ nhổ 18 đời tổ tông đám giặc cướp này.
Ông ta từ bỏ dáng vẻ ta đây của người làm văn hóa ngày thường, búi tóc ngả nghiêng, tay trái lôi kéo đứa con trai tám tuổi, tay phải lôi kéo người vợ gầy yếu mà chạy không ngừng.
Vợ ông ta hàng năm ở trong nhà, chạy một đoạn thế này đã là cực hạn của bà ta.
Khuôn mặt bà ta trắng bệch, vùng khỏi tay chồng rồi đẩy lưng ông ta nói: “Mặc ta ….
Mang con đi trước đi!”
“Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Chưởng quầy cắn răn khiêng thân thể gầy yếu của vợ mình lên vai sau đó dùng sức bú sữa mà chạy về phía trước.
Đứa con trai tám tuổi cực kỳ hiểu chuyện bám chặt lấy ông ta, nỗ lực chạy.
Hai bên đều là gánh nặng, ông ta chạy được một lúc cũng không kịp bước chân của truy binh thế là ông ta nhanh chóng suy nghĩ và lôi kéo người nhà đột nhiên rẽ vào một tiệm vải bên đường.
Tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945656/chuong-163.html