Chương trước
Chương sau


“Rốt cuộc còn muốn cho ta chờ bao lâu nữa?”
Trong Tụ Anh trà lâu ở chợ phía đông của Bành Thành huyện Lý Vụ không nhịn được mà đứng lên.
Chén trà trước mặt hắn đã vơi lại đầy bốn lần nhưng Vương Văn Trung nghị sự ở lầu hai vẫn không gọi hắn lên.
Bởi vì đã qua giờ cơm nên mọi người đều đến chợ phía tây xem hội đèn lồng, lúc này trong đại sảnh chỉ còn mình hắn ngồi.
Ở cửa thang lầu thông lên lầu hai có hai kẻ vạn vỡ đứng hai bên, mặt lộ vẻ hung ác chăm chú nhìn mỗi người đi qua trà lâu.
“Cái này…… tiểu nhân cũng không biết ý tứ bên trên…” Tiểu nhị của quán trà co quắp đứng bên cạnh bàn, tay cầm một cái ấm trà có vòi dài thêm nước cho hắn.
Mỗi lần Lý Vụ hỏi hắn tình hình trên lầu hắn đều ấp úng qua loa.
“Ngươi không biết thì phải lên lầu hỏi chứ?” Lý Vụ hỏi lại.
“Tiểu nhân làm sao dám quấy rầy các đại nhân nghị sự……” Tiểu nhị cười gượng nói, “Không bằng bách hộ ngồi xuống uống thêm một chén trà, tiểu nhân cho người mang vài đĩa điểm tâm tới.”
Lý Vụ nhớ mong Thẩm Châu Hi nên làm gì còn tâm tư uống trà ăn điểm tâm.
Hắn đi đến trước cửa trà lâu, biểu tình nôn nóng nhìn vầng trăng tròn trên cao.
Mây mù đã hoàn toàn tan đi, vầng trăng trắng bệch có vầng hào quang màu hồng lộ ra trên trời cao, tản ra hơi thở bất an.
Tiểu nhị lộ vẻ mặt nôn nóng theo sát phía sau giống như sợ hắn phất tay áo bỏ đi.
“Trên lầu —— thật sự là tri phủ Từ Châu sao?” Lý Vụ bỗng nhiên hỏi.
“Bách, bách hộ có ý gì……” Tiểu nhị lập tức đờ người, mất tự nhiên lôi kéo vạt áo, “Trên lầu đương nhiên là Vương đại nhân, bách hộ thật sự nghĩ nhiều……”
“Thật sự như thế sao?” Ánh mắt Lý Vụ sáng quắc nhìn hắn.
“Đương nhiên là như thế……” Tiểu nhị lập tức chột dạ khi thấy ánh mắt hắn.
“Được, ta sẽ chờ thêm một nén nhang nữa ——” Lý Vụ cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng lão tử sẽ nói như vậy sao?”
Hắn gạt mạnh tiểu nhị trước mặt ra rồi lướt qua hắn không hề do dự đi lên lầu.
Tiểu nhị ở phía sau lăn lộn kêu đau nhưng Lý Vụ cũng không quay đầu lại.
Lúc hắn nhìn hai tên tráng hán ở cửa thang lầu thì ngoài dự đoán hai kẻ kia lại chủ động nhường đường.
Cầu thang cứ thế thông suốt xuất hiện trước mặt Lý Vụ.

Hắn nhìn hai kẻ kia mặt không biểu tình thì nhấc chân đi lên.
Hành lang lầu hai không có một bóng người, sáu căn phòng đều đóng chặt, chỉ có một gian cuối cùng có sáng đèn, ánh nến từ trong cửa lọt ra ngoài.
Lý Vụ đi đến trước cửa, một chân đá văng cánh cửa kia ra.
Gió thổi quét qua căn phòng, ánh nến bập bùng, Vương Thi Vịnh ngồi thẳng lưng trước bàn không nhúc nhích giống đám búp bê sứ nàng ta bày trên bệ cửa.
“…… Vương Thi Vịnh, ngươi con mẹ nó có ý gì?” Lý Vụ không hề giật mình khi nhìn thấy nàng ta.
Mặt hắn trầm xuống, ngay cả lời nói ra cũng lạnh như băng nhọn sắc bén.
Vương Thi Vịnh không chút hoang mang mà đứng dậy uốn gối hành lễ: “Tiểu nữ bái kiến bách hộ.”
“Ngươi dùng danh nghĩa của cha ngươi gọi ta tới đây là để làm gì? Hiện tại ngươi không sợ việc này truyền ra sẽ ảnh hưởng thanh danh của ngươi hả?” Lý Vụ cười lạnh, “Lúc này ngươi có cho lão tử một vạn lượng thì ta cũng không muốn làm ăn với ngươi nữa.”
“Một vạn lượng thì tính là gì, chỉ cần bách hộ gật đầu thì nhiều hơn 50 lần ta cũng dễ dàng đưa cho ngươi.”
Lý Vụ không kiên nhẫn: “Có chuyện gì nói mau, có rắm thì nhanh thả đi, đừng lăn lộn vòng vo ——”
“Nếu bách hộ chịu cưới ta thì gia sản và người của cha ta sẽ có một phần là của ngươi.”
“Ta đã có vợ!”
“Có thể cưới vợ thì tự nhiên cũng có thể bỏ vợ.
Nàng ta chỉ là một cung nữ lưu vong, có thể mang lại cho ngươi cái gì?” Vương Thi Vịnh làm lơ sắc mặt ngày càng khó coi của Lý Vụ mà nói, “Ta có thể mang cho ngươi danh vọng, tài phú, địa vị, mấy người anh của ta đều là thứ giá áo túi cơm, có ta ở giữa giật dây cộng thêm nỗ lực của ngươi thì những gì cha ta sở hữu sớm hay muộn cũng sẽ thuộc về bách hộ.
Việc làm ăn một vốn bốn lời như thế vì sao ngươi lại cự tuyệt?”
“Lý do lớn nhất ——” Lý Vụ lạnh giọng nói, “là lão tử không chọn phân, không phải thứ gì đều có thể làm nữ nhân của ta.”
Bộ dạng dịu dàng nhu mì mà Vương Thi Vịnh cố dựng lên lập tức vỡ nát không còn gì.
“Lời này của bách hộ có phải quá đáng hay không —” nàng ta nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi vắt óc tìm mưu kế đoạt nam nhân của người khác thì không quá đáng hả?” Lý Vụ hỏi lại, “Lão tử và nữ nhân của mình cực kỳ ân ái, ngươi là cái thá gì mà dám chen chân vào?”
“Ngươi ——”
Mấy năm nay Vương Thi Vịnh giúp đỡ Vương Văn Trung xử lý trong ngoài nhiều việc nên cũng coi như đã thấy nhiều kiểu người.
Nhưng người bên ngoài có ai không nhường nhịn nàng ta? Đừng nói châm chọc, ngay cả lời nói nặng bọn họ cũng chẳng dám nói một câu!
Còn Lý Vụ lại không hề nể tình nói lời lạnh nhạt, trực tiếp vả mặt khiến nàng ta chẳng còn mặt mũi đâu.
“Ta không muốn cùng ngươi lãng phí thời gian, lời ta đã nói xong —— nếu ngươi còn dám quấy rầy ta và vợ ta thì lão tử sẽ nói chuyện ngươi sợ hãi nhất cho toàn bộ Từ Châu nghe.”
Lý Vụ nói xong thì không ngừng lại một khắc mà xoay người lập tức đi ra ngoài cửa.
“Lý Vụ!” Vương Thi Vịnh đỏ mắt rưng rưng nói, “Cha ta muốn gả ta cho một kẻ góa vợ sắp 40 tuổi làm vợ kế! Ta sẽ phải làm mẹ kế của mấy kẻ chỉ nhỏ hơn ta vài tuổi —— ngươi thật sự thờ ơ sao?!”
“Ngươi không muốn làm vợ kế của người khác thì liên quan gì tới ta.” Lý Vụ không quay đầu lại mà đi xuống lầu.
Vương Thi Vịnh ngã trên mặt đất, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hận ý tràn ngập mà đánh lên đùi mình giống như nàng ta đang đánh cái tên Lý Vụ ý chí sắt đá, khịt mũi coi thường nàng ta vậy.
“Tiểu thư!” Xuân Quả trốn ở cách vách vội vàng tiến vào.
Nàng ta do dự một lát vẫn quyết định đi tới đỡ Vương Thi Vịnh dậy, nhưng vừa tới gần đã bị Vương Thi Vịnh túm lấy kéo qua.
Xuân Quả sợ hãi nhắm mắt lại nhưng bạt tai trong dự đoán lại chậm chạp không rơi xuống.
Nàng ta mở mắt ra thấy Vương Thi Vịnh cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt xuống, hai tay nắm chặt bên vạt áo, miệng rít qua kẽ răng phát ra một tiếng phẫn nộ.
Xuân Quả không dám nhúc nhích, sắc mặt còn trắng hơn nàng ta.
“Tiểu thư, nếu không, nếu không thì bỏ đi…… Nô tỳ cảm thấy làm tri phủ phu nhân cũng khá tốt, Lý Vụ chỉ là một tên lục phẩm võ quan, chẳng lẽ so với tri phủ tứ phẩm lại tốt hơn ư?”
“Đương nhiên hắn tốt hơn!” Vương Thi Vịnh khóc lóc kêu gào.
Xuân Quả ngơ ngẩn mà nhìn nàng ta, thần sắc sợ hãi.
Vương Thi Vịnh biết giờ phút này biểu tình của mình hẳn khiến người ta sợ hãi.
Nhưng nàng ta không khống chế được.
Phẫn nộ và không cam lòng như sóng biển đánh vào đá ngầm, sức lực mạnh tới độ ngụy trang hàng ngày của nàng ta chẳng còn lại gì.
Nàng ta không cam lòng, không cam lòng, hận không thể chết đi.
Lần kia vốn là một lần thăm thân bình thường, nhưng cuộc sống an bình lại có thay đổi long trời lở đất trên đường về.
Nàng ta rơi vào ác mộng.
Máu tươi văng khắp nơi, vô số đôi tay dơ bẩn thô ráp chộp về phía nàng ta.
Bản thân nàng ta ngã trên mặt đất, đầu gối rách da, váy rách, dù khóc thảm thiết cũng không ai nghe thấy.
Đây là cơn ác mộng mỗi đêm đều sẽ xuất hiện, mỗi lần nàng ta đều muốn chạy trốn nhưng chưa bao giờ thoát được.

Ác mộng chỉ kết thúc khi người kia xuất hiện.
Hắn giống thiên thần giáng xuống trước mặt lúc nàng ta tuyệt vọng bất lực nhất sau đó giải quyết đám giặc cướp hung ác kia một cách nhẹ nhàng.
Quần áo nàng ta xộc xệch, cảnh xuân lộ ra ngoài nhưng hắn chẳng thèm nhìn.
Không có an ủi dư thừa, không có cái nhìn chăm chú đầy dâm tà, hắn giống như chẳng thấy gì mà ném một cái áo ngoài lên đầu nàng ta nói: “Mặc xong thì đi ra ngoài.”
Nói xong hắn bước nhanh ra khỏi sơn động, không quên kéo thi thể đám giặc cướp theo.
Nàng ta không quên được, giống như tham lam đối với quần áo và đồ trang sức xinh đẹp hay địa vị chói mắt.
Vương Thi Vịnh cũng sinh ra dục vọng chiếm hữu với nam nhân nhìn thì tùy tiện kỳ thật cực kỳ tinh tế này.
Nàng ta ghen ghét nữ nhân kia có được cả thể xác và tâm hồn hắn, ghen ghét nàng ta không biết thế sự, ngây thơ ngu xuẩn lại vẫn có được sự che chở và bao dung của hắn.
Nàng kia may mắn gả được cho một người coi mình như trân bảo, yêu chiều, tôn trọng và chăm sóc đến nàng ta.
Vương Thi Vịnh ghen ghét nữ nhân kia không cần tốn sức đã có được hạnh phúc.
Vui vẻ của bọn họ như một cây xương cá đâm thật sâu vào trong mắt kẻ ngã trong vũng bùn như nàng ta.
“Ta hận hắn! Ta hận bọn họ! Dựa vào cái gì —— dựa vào cái gì mà đối xử với ta như thế?!” Vương Thi Vịnh hung hăng túm lấy cánh tay Xuân Quả, kích động điên cuồng thét lên, “Vì sao trời xanh bất công như thế? Đến tột cùng ta đã làm sai cái gì? Vì sao người bị kéo vào sơn động lại là ta?! Vì sao?! Vì sao ——”
“Tiểu thư, tiểu thư……” Xuân Quả chảy nước mắt, một nửa vì đau, một nửa vì bị dọa.
“Đều tại ngươi!” Vương Thi Vịnh vung tay dùng toàn lực đánh Xuân Quả.
Xuân Quả hứng cái tát này thì cả người ngã nhào.
“Nếu không phải ngươi bỏ ta lại chạy trốn thì ta sẽ không rơi xuống nông nỗi này?!”
Xuân Quả che mặt khóc thút thít, không dám cãi lại rằng mình không chạy trốn bởi vì nếu cãi thì tình huống còn thảm thiết hơn gấp trăm lần.
Nhưng nếu không có nàng ta thì làm sao Vương Thi Vịnh còn giữ được trong sạch?!
Một tia phẫn hận sinh ra trong lòng Xuân Quả, nàng ta không dám để Vương Thi Vịnh phát hiện, nên cúi đầu dùng tiếng khóc thút thít che giấu.
“Dựa vào cái gì…… Dựa vào cái gì mà ta phải gả cho một kẻ sắp 40 làm vợ kế, dựa vào cái gì ta mới vừa gả qua đã phải làm mẹ kế của người ta, dựa vào cái gì —— mà Lý Vụ chướng mắt ta?! Vợ hắn làm sao so được với ta, dựa vào cái gì nàng ta lại được Lý Vụ yêu sâu sắc, khăng khăng một mực như thế?!”
Vương Thi Vịnh phẫn nộ cực kỳ.
Những lời này của nàng ta nếu truyền ra ngoài thì khẳng định sẽ mất hết mặt mũi của Vương gia.
Tuy nói trà lâu đã bị nàng ta bỏ số tiền lớn bao trọn nhưng khó bảo đảm người trong này không nhiều lời ra ngoài.
Xuân Quả biết rõ như thế nhưng không mở miệng nhắc nhở.
Nàng ta chỉ tủi thân và không cam lòng, phẫn hận khóc lóc.

“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Ngươi đúng là cái đồ vô dụng!” Vương Thi Vịnh tức giận mắng.
Nàng ta đỡ bàn tự mình đứng dậy.
“Lý Vụ ——” nàng ta siết chặt hai tay, hận ý trong mắt như thanh đao nhọn, “Ta không có được thì người khác cũng đừng mơ!”
……
“A……”
Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến đau xót nên Thẩm Châu Hi nhịn không được kêu lên tiếng.
Nàng dịch ngón tay mới phát hiện túi tiền đang cầm trên tay có lẫn cây kim.
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Người bán hàng là một nữ tử, nàng ta bày mấy thứ hàng tiểu thủ công trên một khối vải nhung trải trên mặt đất.
Vừa thấy túi tiền còn vương mảnh kim nàng ta đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Nương tử, tay ngươi không sao chứ? Ta, ta đi mượn chút thuốc mỡ cho ngươi bôi……”
“Không cần! Chỉ bị đâm một chút thôi ——” Thẩm Châu Hi vội vàng gọi nàng kia lại.
“Thật sự xin lỗi!” Nữ tử mang vẻ mặt áy náy nói, “Túi tiền này là mẹ ta thêu, bà ấy đã lớn tuổi, già cả mắt mờ nên hẳn đã quên lấy kim ra…… Nương tử, thật sự xin lỗi ngươi.
Nếu ngươi không chê thì ta tặng ngươi túi tiền này coi như đền bù.”
Thẩm Châu Hi từ chối mãi nhưng nữ tử kia vẫn mạnh mẽ nhét túi tiền vào tay nàng.
Để nàng ấy không phải áy náy nên Thẩm Châu Hi đành phải nhận lấy túi tiền, nhưng để nàng ấy không bị thiệt nên nàng nhân tiện mua thêm một cái dây buộc tóc hoa văn vịt.
Lý Vụ nhất định sẽ thích.
Nàng đứng lên, đang muốn rời đi thì một bóng dáng cao lớn đã chắn tới trước mặt.
Thẩm Châu Hi nhìn kẻ mình từng gặp vô số lần đang đứng đằng trước thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Ngươi ——”
“…… Người ở đây nhiều, nương tử có thể theo ta đi nói chuyện một lát được không?” Ngự Phong đánh gãy lời nàng mà giành trước.
Nữ tử bán hàng trộm đánh giá hai người.
Đột nhiên gặp cận thần bên cạnh Phó Huyền Mạc nên Thẩm Châu Hi chỉ thấy đầu trống rỗng, lòng hoảng loạn và khiếp đảm, hai chân không nhịn được đuổi theo bước chân tên kia.
Ngự Phong đi qua hai con phố sau đó dừng bước trước một lò rèn đã đóng cửa.
Hắn xoay người, nhìn Thẩm Châu Hi đang co quắp thì vén vạt áo quỳ xuống: “Ti chức Ngự Phong bái kiến Việt Quốc công chúa.
Thần tới cứu viện muộn, mong công chúa trách phạt!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.