“Ngươi tới đây làm gì?” Lý Vụ trầm mặt, “Triệu Quảng Chí đâu?!”
“Bách hộ, hạ quan ở chỗ này……”
Vị quan văn ngày đó mang Thẩm Châu Hi vào cửa vội vàng đi ra.
“Vương Thi Vịnh ra vào phủ nha có được quan trên cho phép không?”
“Không, không có……”
“Nếu không có vậy ai cho ngươi lá gan để người tùy tiện ra vào công sở hả? Bên trong mất cái gì hoặc tiết lộ tin mật gì thì ngươi có đảm đương được không?!” Lý Vụ tức giận quát.
“Hạ quan biết sai……” Quan văn cuống quít khom người thỉnh tội.
Phủ nha vốn đang náo nhiệt lập tức lặng ngắt như tờ.
Vương Thi Vịnh dù có kỹ thuật diễn xuất tốt thì lúc này cũng không tươi cười được nữa, sắc mặt nàng ta tái nhợt đứng ở cửa.
Xuân Quả phẫn nộ lên tiếng: “Tiểu thư của chúng ta là con gái tri phủ Từ Châu chẳng lẽ còn làm chuyện bất lợi cho Từ Châu sao?!”
“Nàng ta là con gái tri phủ còn ngươi thì không phải đâu.”
“Ngươi ——” Xuân Quả tức đỏ mặt.
Lý Vụ cười lạnh nói, “Có người tới trộm hay không ta không quản được, chức trách của ta là bảo vệ tốt bí mật của nơi này, Triệu Quảng Chí ——”
“Có hạ quan ——”
“Ngươi trái với lệnh cấm, vốn nên nghiêm trị, nhưng niệm ngươi vi phạm lần đầu ta tha, nếu có lần sau ——” Lý Vụ mang thần sắc lạnh lẽo, “Lão tử quyết không bỏ qua.”
“Vâng……” Quan văn kia mồ hôi đầy đầu, khom mình hành lễ sau đó kẹp chặt đuôi thoát khỏi nơi đó.
“Còn vây quanh đây làm gì? Chờ lão tử mời các ngươi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945626/chuong-133.html