Thẩm Châu Hi ngủ một giấc an ổn nhất từ khi ra khỏi cung tới nay.
Thông thường mặt trời vừa mọc ở phương đông là nàng sẽ tỉnh lại, lần đầu tiên nàng ngủ tới khi mặt trời treo cao.
Nếu không phải bên tai có con vịt nào đó kiên trì cạc cạc linh tinh thì nàng còn có thể ngủ thêm mấy tiếng nữa.
“…… Đừng ồn!” Nàng than vãn.
Hôm qua khóc một hồi nên cảm xúc và thể lực của nàng đều mệt mỏi, hiện tại nàng nhắm mắt cũng cảm nhận được tròng mắt sung to hơi đau đau —— cũng một phần vì tiếng vịt kêu ồn ào bên cạnh.
“Người già nói mỗi ngày đều phải ăn no căng, nàng còn không dậy thì chỉ có thể ăn bữa trưa!” Lý rắm thối nói.
“Ý là mỗi ngày bắt đầu từ giờ Dần!”
“Ăn no căng cũng vậy thôi!” Lý Vụ tức giận nói, “Mau dậy ăn cái gì đó đi!”
Thẩm Châu Hi còn không động đậy thì chăn của nàng đã động.
Theo chăn lụa bị xốc lên nàng hét thảm một tiếng, không thể không lộn mình ngồi dậy.
“Ngươi trả chăn cho ta!” Nàng mở to mí mắt sưng húp như vừa đánh nhau rồi trừng mắt lườm cái con vịt quấy nhiễu giấc ngủ của người khác còn không hề tự giác kia.
“Ta trả lại cho nàng làm cái rắm, mau dậy ăn cơm.
Hôm nay phải làm nhiều việc đó.” Lý Vụ lãnh khốc vô tình tịch thu chăn của nàng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Một cái gối mềm ném lên lưng hắn, nhưng tên kia như có mắt mọc sau gáy, cứ thế nghiêng đầu trốn được.
“Nhanh lên, một nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945622/chuong-129.html