Tuấn mã chạy như bay, gió mạnh thổi qua mặt làm tung tóc mai.
Con ngựa lắc qua lắc lại điên cuồng khiến Thẩm Châu Hi sợ hãi nhắm chặt hai mắt, tay không tự chủ được nắm chặt vạt áo của Lý Vụ.
Hắn cất giọng mang theo tiếng gió bén nhọn vang vọng bên tai nàng: “Thẩm dưa ngốc, nàng không mở mắt ra xem địa bàn của chồng nàng thế nào à?”
“Ta không xem!” Thẩm Châu Hi vừa tức vừa sợ, đến giọng cũng thay đổi.
“Thẩm dưa ngốc, nàng không mở mắt ra nhìn người khác đều đang chỉ trỏ nàng đó.”
Thẩm Châu Hi kinh hoảng vùi mặt vào ngực Lý Vụ mắng: “Còn không phải đều tại ngươi?!”
“Bọn họ chỉ vào nàng nói cái gì kìa? Ta không nghe rõ lắm, nếu không nàng mở mắt ra nhìn đi, xem bọn họ đang nói cái gì?”
Theo Lý Vụ nói trong đầu Thẩm Châu Hi hiện ra một hình ảnh đáng sợ, rất nhiều người đang chỉ trỏ vào bọn họ, vẻ mặt mang theo chán ghét và khinh thường.
“Nàng không nhìn thật sao? Nhất định là nàng không đoán được mình sẽ nhìn thấy cái gì đâu.”
Thẩm Châu Hi không chịu nổi lời xui dại của Lý Vụ thế là nơm nớp lo sợ mở mắt ra.
Nhưng hình ảnh trong dự đoán lại không hề xuất hiện.
Con đường nơi này thông suốt, hai bên là nhà cửa liên miên, trên đường chỉ có duy nhất một văn nhân mặc áo dài đang lùi đến ven đường dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ vọt qua.
Hắn cũng không chỉ chỉ trỏ trỏ, càng không nghị luận sôi nổi.
Phía trước là tiếng người ồn ào, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945614/chuong-121.html