Ngoài đầu hẻm truyền tới tiếng người bán hàng rao khắp hang cùng ngõ hẻm, nhưng trong ngõ nhỏ lúc này lại lặng ngắt như tờ.
Người tự xưng là Chủ Bộ đứng trước cửa, nhìn như khách khí kỳ thật rất kiêu căng, mí mắt trước sau rũ xuống không nhìn Lý Vụ.
“Đợi ta một chút.” Lý Vụ nói.
Chủ Bộ kia mặt không gợn sóng nói: “Lý công tử, tri phủ không tiện đợi lâu.”
“Nếu tri phủ của các ngươi không ngại ta mặc áo lót quần lót tới cầu kiến —— thì ta cũng chẳng sao.”
Chủ Bộ kia lúc này mới đảo qua người Lý Vụ, mày nhíu chặt: “…… Chỉ một lúc, mong Lý công tử nhanh nhẹn.”
Lý Vụ lập tức đóng cửa trở về phòng.
Thẩm Châu Hi đã xuống giường, khoác một cái áo ngoài, tay phải giữ cổ áo đứng trước cửa phòng lo lắng nhìn hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lý Thước ở đối diện cũng đi ra.
“Tri phủ Từ Châu cho người tới mời ta.” Lý Vụ nói.
“Để đệ gọi nhị ca dậy.” Lý Thước xoay người muốn về phòng.
“Mọi người không cần gấp gáp, người tới chỉ gọi mình ta.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi lập tức khẩn trương: “Sao tri phủ Từ Châu lại gọi mình ngươi tới gặp?”
“Trong Từ Châu không hề có thương nhân họ Vương nào, vị Vương cô nương chúng ta cứu lúc trước sợ không phải con gái thương hộ bình thường.” Lý Vụ đi vào phòng tiện tay kéo dây quần cởi nó ra, Thẩm Châu Hi sợ tới mức lập tức xoay người vọt ra đóng sầm cửa lại.
Nàng nắm chặt then cửa, đưa lưng về phía Lý Vụ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945610/chuong-117.html