“Cảm tạ huynh đài.” Thị vệ trả ô sau đó chắp tay cảm tạ.
Lý Vụ cũng tùy ý chắp tay đáp lễ.
“Các ngươi từ chỗ nào tới?” Tên công tử kia cất giọng khiến Thẩm Châu Hi phải ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn.
Nàng vội kéo chăn kín hơn sau đó lại cúi đầu.
“Trước khi hỏi thăm người khác các hạ không nên tự giới thiệu ư?” Lý Vụ không chút hoang mang nói.
Một kẻ ở bên cạnh gã công tử kia lập tức nhướng mày trừng mắt quát: “Công tử nhà ta hỏi ngươi đã là vinh dự ——”
“Không ngại.” Tên công tử kia cười cười giơ tay ngăn thủ hạ lúc này đang cáo mượn oai hùm: “Ta họ Hàn, tên là Phong Nguyệt, là người Đàm Châu Trường Sa.
Lần này ta tới Đặng Châu là đến hội họp với anh trai.
Trời đất bao la, người đông vô số nhưng hôm nay chúng ta có thể có duyên cùng tránh mưa trong ngôi miếu này chẳng phải chính là duyên phận sao? Dù sao cũng không có việc gì, chỗ này ta có rượu ngon và đồ ăn tốt, không bằng huynh đài cùng chúng ta uống một chén chứ?”
“Được, chỉ cần ngươi không ngại lời nói và việc làm của anh em chúng ta thô lỗ là được.” Lý Vụ tùy tiện đáp.
“Các ngươi sảng khoái nhanh nhẹn thì ta có cái gì mà để ý?” Hàn Phong Nguyệt cười nói: “Người đâu, lấy thêm hai cái ghế rồi đun nóng rượu và đồ ăn ——”
Lý Vụ đứng dậy, đè lại Lý Côn lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn thì ngo ngoe rục rịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945588/chuong-95.html