Chương trước
Chương sau


Thẩm Châu Hi và Tùy Nhụy đi dạo trên phố nửa ngày sau đó Tùy Nhụy phải quay về cửa hàng nên rời đi trước.
“Đừng quay đầu lại nhìn nữa, còn nhìn nữa thì đầu rớt đó.” Thẩm Châu Hi nói với Lý Côn lúc này vẫn không ngừng quay đầu lại.
Lý Côn gãi đầu cười, bị giễu cợt cũng không hề giận.
“Đã lâu…… Đã lâu chưa thấy.”
“Sau này đệ có thể ngày ngày gặp nàng ấy rồi.” Thẩm Châu Hi cười nói.
“Đúng!”
Lý Côn lớn tiếng đáp lời sau đó bỗng thay đổi sắc mặt, hắn bước lên một bước chặn trước người Thẩm Châu Hi sau đó ưỡn ngực.
“Ai da!”
Một nam tử đúng lúc ngã khỏi cửa hiệu thuốc trong hẻm nhỏ và đụng vào người Lý Côn.
Hắn như đụng phải vách tường đá, chẳng những không khiến Lý Côn lung lay còn khiến bản thân văng ra.
Có một học đồ đi ra khỏi hiệu thuốc quát: “Đừng tới quấy rầy chúng ta làm buôn bán nữa, nói không cần chính là không cần!”
“Đại phu, ngươi nhìn nhìn xem, nhỏ chút cũng không sao, nuôi một hồi chẳng phải được rồi ư?”
“Ngươi nuôi nổi nhưng chúng ta không nuôi nổi!” Học đồ chém đinh chặt sắt nói, “Lại đến nữa chúng ta sẽ báo quan!”
Học đồ không chút do dự xoay người vào hiệu thuốc, chỉ còn nam tử kia mang vẻ mặt ảo não mà đứng tại chỗ.
Sau khi hắn xoay người Thẩm Châu Hi mới phát hiện trong ngực hắn ôm một con mèo nhỏ hoa đốm.
Không hiểu sao tên này lại trói bốn chân của con mèo khiến con mèo nhỏ héo hóe cuộn tròn trong ngực hắn, đôi mắt đen nhánh đáng thương vô cùng mà nhìn Thẩm Châu Hi.
Trên đầu nó là một đôi tai nửa vòng tròn, xù xù đáng yêu cực kỳ.
“Này……” Thẩm Châu Hi nhịn không được mở miệng hỏi, “Sao ngươi lại trói bốn chân nó lại?”
“Không trói sao được? Nếu nó chạy thì ta bắt đền ai đây!” Nam tử mới vừa nói xong ánh mắt đã rơi trên bộ quần áo phẩm chất không tồi của nàng.
Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, tay ôm con mèo đi tới nói, “Nếu nương tử thích thì mua nó về trông nhà đi!”
Sắc mặt Lý Côn không tốt, cả người đứng chắn trước mặt Thẩm Châu Hi, mũi hừ mạnh một tiếng.

Tên kia ngẩng đầu nhìn cái tháp sắt trước mặt thì hậm hực lùi về sau.
“Nếu ngươi muốn bán mèo thì lên chợ mà bán, sao hiệu thuốc lại mua mèo chứ?” Thẩm Châu Hi tốt bụng nhắc nhở.
“Mèo? Sao tiệm thuốc lại không thu mèo chứ?” Nam tử kia xoay tròng mắt, đúng lý hợp tình nói, “Thận, gan, tim, xương đều có thể làm thuốc, chẳng qua tiệm này không có kiến thức thôi!”
“Ngươi muốn hại chết nó?” Thẩm Châu Hi gấp giọng hỏi.
“Thì không ai mua, ta cũng chẳng có cách nào……” Nam tử kia nhân cơ hội xúi giục nói, “Nương tử là người xinh đẹp, nuôi con mèo trông nhà cũng tốt.
Không bằng ngươi tốn chút tiền trinh mua nó về nhé!”
Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói tới chuyện nuôi mèo trông nhà.
Đương nhiên nàng không cần một con mèo giữ nhà, nhưng ánh mắt con mèo trong lòng tên kia quá đáng thương khiến nàng không nhịn được nhớ tới con mèo Ba Tư tên Bạch Đoàn mà nàng nuôi trong cung.
…… Nàng đã buông tha mẫu đơn màu xanh thì mua một con mèo nhỏ làm bạn với mình cũng không tính là ăn xài phung phí đúng không?
Thẩm Châu Hi thầm tự thuyết phục mình sau đó do dự hỏi: “Ngươi bán bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm, không nhiều lắm!” Nam tử nói, “Năm lượng bạc là bán!”
“Đây chỉ là một con mèo bình thường mà đắt vậy sao?” Thẩm Châu Hi nhíu mày nói, “Trách không được chẳng ai thèm mua.”
“Đây không phải mèo bình thường đâu! Đây là…… Đây là mèo không lớn được! Là chủng loại mới nhất đang rộ lên trong kinh thành đó!”
Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt hồ nghi, nàng chưa bao giờ nghe thấy chủng loại mới này ở kinh thành.
“Nương tử, ngươi thông cảm chút đi.
Vì có được con …… mèo này ta cũng đã tốn không ít công sức, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn.
Nếu ta bán rẻ thì không phải sẽ làm thất vọng những cố gắng lúc trước của ta sao?”
“Ngươi bán cho người khác đi, ta thấy không ai bỏ ra 5 lượng mua con mèo này của ngươi đâu.”
Thẩm Châu Hi nhấc chân đi về phía trước, tên kia thấy nàng muốn rời đi thì nóng nảy cao giọng nói: “Nương tử thật không mua sao? Nếu ngươi không mua thì ta sẽ tìm đám đại phu lang thang, không chừng bọn họ sẽ lột da, lấy máu, róc xương con mèo nhỏ này ——”
“Ngươi uy hiếp ta?” Thẩm Châu Hi xoay người quát.
Lý Côn lập tức xách cổ tên kia lên ấn cả người lên tường, mặt mày hung ác lặp lại lời nàng: “Ngươi uy hiếp ta?”
“Ta, ta nào dám…… Hiểu lầm, hiểu lầm……” Nam tử kia giãy giãy hai chân cách mặt đất, đầu lắc như điên.
Thẩm Châu Hi vốn dĩ không hy vọng Lý Côn phối hợp, không nghĩ tới dưới tình huống không hiểu gì hết mà hắn vẫn có thể phối hợp nước chảy mây trôi như vậy.
Hành động của hắn cực kỳ thuần thục, giống như đã được tôi luyện và ngấm vào xương tủy rồi.
…… Rốt cuộc ngày thường hắn đi theo Lý Vụ làm gì vậy?
Thẩm Châu Hi ho nhẹ một tiếng, cố ý xụ mặt nói: “Ngươi uy hiếp ta cũng vô dụng, ta đích xác muốn cứu con mèo nhỏ này, nhưng 5 lượng bạc thì ta trăm triệu không có.”
“Trăm triệu không có.” Lý Côn hung tợn nói.
“Vậy, ngươi có thể trả bao nhiêu……” Nam tử nơm nớp lo sợ quét mắt nhìn Lý Côn và Thẩm Châu Hi.
“Một lượng bạc, coi như ta làm việc thiện, sau khi trở về tướng công của ta cũng sẽ không quá tức giận.”
“Một lượng?!” Nam tử cầu xin nói, “Nương tử, vì bắt con mèo này mà ta đã phải tốn rất nhiều tiền…… Đây là mèo rừng, có dã tính, so với chó còn lợi hại hơn nhiều.
Ngươi nuôi nó trông nhà giữ vườn là chuẩn nhất rồi!”
Thẩm Châu Hi rũ mắt, bi thương nói: “Tướng công của ta là kẻ cực ác, nếu ta bỏ ra 5 lượng để mua mèo thì hắn sẽ chôn cả mèo và ta mất.”
“Chôn cùng luôn!” Lý Côn hùng hồn nhắc lại khiến tên kia sợ run lên.
“Nương tử thêm một chút nữa đi, ba lượng ta sẽ bán cho ngươi, coi như ta xui xẻo……”
“Hai lượng, không thể nhiều hơn.” Thẩm Châu Hi vừa thấy có nhượng bộ thì lập tức xoay người bày ra bộ dạng muốn đi, “Không được thì thôi.”
“Ta bán! Ta bán! Hai lượng thì hai lượng!” Nam tử ở phía sau vội kêu lên.
Thẩm Châu Hi cố nén vui sướng trong lòng sau đó xụ mặt móc ra một miếng bạc vụn hai lượng đưa cho tên kia và đổi lấy con mèo nhỏ trong ngực hắn.
Nàng vừa muốn cởi bỏ dây thừng trên người con mèo nhỏ thì nam tử kia lập tức buông mẩu bạc đang cho vào miệng cắn và nhỏ giọng nói: “Nương tử vẫn nên đợi chút hẵng cởi dây thừng…… Vạn nhất……”
“Vạn nhất cái gì?”
“Không, không có gì……”
Nam tử muốn nói lại thôi sau đó xoay người chạy nhanh như chớp.
“Thật là một tên quái đản……” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm.
Nàng cởi bỏ dây thừng bó tứ chi của con mèo nhỏ, sau đó nhẹ nhàng xoa dấu hằn trên chân nó.
Con mèo vẫn không nhúc nhích mà rúc trong ngực nàng, ánh mắt đen láy phối hợp với khuôn mặt ngốc béo ú của nó làm cho người ta thấy cực kỳ đáng yêu.
“Lỗ tai của mày thực là kỳ lạ, những con mèo khác đều có tai nhọn, chỉ có mày là tai tròn.” Thẩm Châu Hi xoa xoa lỗ tai nó.
Con mèo vẫn không nhúc nhích, ánh mắt di động theo ngón tay nàng.
Thẩm Châu Hi càng xem càng thích, nàng ôm con mèo đi vào về tứ hợp viện.
Trên đường trở về nàng lại phát hiện một loại hoa bị người ta vứt bỏ.
Mấy bông hoa này giống như mới bị người ta rút từ trong đất ra sau đó tùy ý ném bên đường, mỗi cuống hoa đều nở ra một đóa hoa màu xanh lá hình tròn.
Thẩm Châu Hi chưa bao giờ thấy loại hoa nào như thế này, rất kỳ lạ.
Nàng ngó trái ngó phải nhưng không thấy ai nhận là của mình thế là nàng hứng thú bừng bừng để Lý Côn mang mấy cây hoa kia về.
Không có mẫu đơn màu xanh thì nàng có bông hoa màu xanh kỳ lạ này thay thế cũng tốt.
Thẩm Châu Hi nghĩ sau khi trở về nàng nên trồng nó ở đâu, trong lúc ấy bước chân nàng cũng nhẹ nhàng nhảy nhót hơn.
Hôm nay nàng thu hoạch được rất nhiều vì thế tâm tình cực kỳ vui sướng.
Nhưng không biết vì sao lúc nàng mang con mèo nhỏ về tứ hợp viện và đi ngang qua đám tỳ nữ và gã sai vặt bọn họ lại sôi nổi lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Có lẽ người Tương Dương không thích mèo.
Sau đó Thẩm Châu Hi nhanh chóng tin đây chính là lý do cho phản ứng này, hơn nữa với lời giải thích ấy thì việc tên nam tử kia bán mãi mà không ai mua con mèo này cũng có thể hiểu được.
Người Tương Dương không thích mèo.
Thẩm Châu Hi hưng phấn gọi một tỳ nữ sắc mặt tái nhợt tới sau đó dặn nàng ấy đi nấu một miếng thịt và mang tới, sau đó đi tìm một cái đệm dày một chút để làm chỗ ngủ cho con mèo con sau này.
“Vâng……”
Tỳ nữ kia chạy vội đi như trốn.
…… Một con mèo thôi mà, có đáng sợ vậy sao?
Thẩm Châu Hi nghi hoặc nhìn con mèo đang giãn gân cốt ở trong sân.
Nàng ngồi xổm xuống vẫy tay với nó, con mèo vươn bàn chân đầy đặn hình hoa mai chậm rãi đi tới bên người nàng.
“Sau này nơi này chính là nhà của mày, phải cho mày một cái tên mới được.” Thẩm Châu Hi ôm nó vào lòng, con mèo cũng không phản kháng.
Bộ dạng mặc người chà đạp này quá đáng yêu, Thẩm Châu Hi nhịn không được cọ cọ mặt lên đầu nó, con mèo bị nàng cọ thì thoải mái tới mức nhắm mắt lại.
“Căn cứ theo truyền thống đặt tên của nhà chúng ta thì tên mày là……” Thẩm Châu Hi khổ sở suy nghĩ một hồi sau đó linh quang chợt lóe nói, “Mày tên là Lý Quyên đệ nhị nhé!”

Con mèo nhỏ chớp đôi mắt, vừa ngốc vừa đáng yêu.
“Mày đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nuôi mày mập mạp!” Thẩm Châu Hi vô cùng vui vẻ nói, “Mày biết không trước kia ta cũng có một con mèo, tên là Bạch Đoàn, là anh trai của mày…… Nếu một ngày kia bọn mày có thể gặp mặt thì tốt rồi……”
Thẩm Châu Hi đang nỗ lực bồi dưỡng tình cảm với Lý Quyên thì một giọng nói nghiến răng nghiến lợi đánh vỡ tình cảnh tốt đẹp ấy.
“Thẩm Châu Hi —— ngươi con mẹ nó có phải không muốn sống nữa không?”
Lý Vụ đứng trên hành lang sắc mặt xanh mét nhìn nàng.
Thần sắc hắn cổ quái, ngoại trừ tức giận còn có chút sợ hãi.
Sợ hãi? Thẩm Châu Hi cảm thấy mình nhìn lầm rồi, Lý Vụ là tên rắm thối, dù trời có sập chắc hắn cũng không giật mình tí nào.
“Sao ngươi lại mắng người!” Thẩm Châu Hi không vui nói.
Lý Quyên nhảy từ trong ngực nàng xuống, nhe răng trợn mắt gào lên với Lý Vụ: “Ngao! Ngao ngao! Ngao ——”
Thẩm Châu Hi lại vươn một tay vớt nó lên ôm vào lòng sau đó lo lắng nói: “Lý Vụ, sao giọng nó lại khác với mèo bình thường nhỉ? Có phải nó bị đau họng không?”
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Lý Vụ đã chuyển sang xanh lá.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Thẩm Châu Hi không chút nghi ngờ giờ phút này mình đã bị hắn giết mấy trăm lần.
“Ngươi…… Ngươi con mẹ nó…… Thẩm Châu Hi, đồ bà nương điên nhà ngươi……” Lý Vụ phun ra từng lời từ kẽ răng.
“Hôm nay ngươi sao thế? Ngươi còn như vậy ta cũng sẽ mắng chửi người!” Thẩm Châu Hi cả giận nói.
“Ngươi buông nó xuống trước đã, sau đó chậm rãi lại đây…… Đừng chọc giận nó……”
“Cái gì chọc giận?” Thẩm Châu Hi mạnh mẽ xoa đầu Lý Quyên hai cái, giống một con gà mái mẹ kiêu ngạo tự đắc nói, “Nó thực ngoan.”
Sắc mặt Lý Vụ xanh trắng đan xen khiến nàng có đầy đủ lý do nghi ngờ giây tiếp theo hắn sẽ ngất đi ngay.
“…… Rốt cuộc ngươi làm sao thế?” Cuối cùng Thẩm Châu Hi cũng ý thức được có chút không đúng, “Sao hôm nay ngươi kỳ quái quá?”
Lý Vụ cắn chặt răng, gằn từng chữ một nói: “Đây là lão hổ…… Thẩm Châu Hi, ngươi con mẹ nó mang một con hổ con về ngươi có biết không?”
“Cái gì mà lão hổ? Đây là con mèo con không lớn được!”
Lý Vụ hận không thể hái cái đầu quả dưa xinh đẹp của nàng xuống nhìn xem bên trong rốt cuộc đựng cái gì.
Nếu không phải lo lắng con hổ con chấn kinh đả thương người thì hắn cũng sẽ không đứng ở chỗ này không nhúc nhích.
Nhưng đồ bà nương điên Thẩm Châu Hi kia thì sao? Nàng không hề biết mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, nàng còn dám xoa đầu con hổ con kia nữa kìa ——
Nàng sợ mình sống lâu quá rồi nên muốn để hắn thủ tiết à?
Lý Vụ siết chặt tay, không biết mình muốn đánh Thẩm Châu Hi hơn hay muốn đánh con hổ con trong ngực nàng nhiều hơn.
“Thẩm Châu Hi…… Ngươi còn ôm nó nữa cẩn thận nó làm ngươi không lớn được nữa đó……”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.