Thẩm Châu Hi đặt mông ngồi trên mặt đất, nàng không rảnh lo mặt đất bẩn cùng đám đá vụn nữa.
“Ta không đi được, ta không đi nữa, ta muốn chết!” Thẩm Châu Hi khóc lóc nói.
Lòng bàn chân truyền đến từng cơn đau, đá trên núi cộm chân, nàng cũng đã sớm tới cực hạn.
Nếu không phải quay đầu xuống còn khổ hơn lên thì nàng đã không chút do dự dẹp đường xuống núi.
Con đường đáng giận này sao lại dài thế, núi này sao cao thế, mà tên Lý Vụ khốn kiếp này lại còn lừa nàng!
Thẩm Châu Hi đau chân, lòng cũng đau, nàng tủi thân dùng ánh mắt lặng lẽ chất vấn Lý Vụ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lý Vụ đi tới trước mặt nàng mà ngồi xổm xuống, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Ngươi đã vất vả leo lên tới đỉnh thì sao lại chết được? Lúc này mà chết không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Không đáng tiếc!” Thẩm Châu Hi giận dỗi trả lời.
“Trên sườn núi người nhiều nên không có đồ gì để hái.
Sâu trong rừng lại nguy hiểm, có khả năng gặp phải gấu.
Đỉnh núi lại khác, có gió, người ít nên nhiều đồ hơn.
Ngươi có khát không? Ta biết một chỗ có quả dại cực ngọt, để ta mang ngươi đi.”
“Ta không đi, ta đau chân, một bước ta cũng đi không được.” Thẩm Châu Hi nức nở nói: “Ta…… A —— ngươi làm cái gì!”
Lý Vụ nắm lấy chân phải của nàng sau đó chưa đợi nàng kịp phản ứng hắn đã cởi giày thêu của nàng ra.
Thẩm Châu Hi kinh hoảng thất sắc, nàng sợ tới mức dùng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945534/chuong-41.html