Ngoài cửa sổ có tiếng sóng vang vọng, trên hành lang lặng ngắt như tờ. 
Ánh nắng như vàng trút xuống toàn bộ hành lang trên lầu 3 của Kim Mang Các. 
Bên cánh cửa khắc gỗ cuối hành lang có một nam tử dáng người như ngọc, tay áo màu xanh lá phấp phới. 
Gió từ con sông nhẹ thổi qua, những ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn như ẩn như hiện. 
Đến nô tỳ đứng trên hành lang cũng không nhịn được thay đổi tư thế đứng vài lần nhưng nam nhân kia vẫn đứng lặng nơi đó không biết mệt mỏi, cũng không nhúc nhích. 
Tia sáng màu vàng chậm rãi dịch chuyển trên người hắn, nhưng trước sau không khiến bóng dáng lạnh lẽo của hắn ấm lên tí nào. 
Hai nô tỳ trẻ tuổi không nhịn được ngó nhìn, lại yên lặng vì hắn mà bất bình. 
Bọn họ hận mình không phải người ở trong phòng, như vậy là có thể mời hắn vào ngồi, uống chén trà nóng rồi nói chút chuyện nhàn nhã. 
Một mảnh hiếu tâm của hắn cũng coi như được viên mãn. 
Cuối cùng cánh cửa đóng chặt kia cũng mở ra, thị nữ Ngưng Vũ bên người Phương thị đi ra. 
Dù cửa vẫn mở nhưng bên trong có một tấm bình phong vẽ hoa cúc mùa thu ngăn cản tầm nhìn. 
Ngưng Vũ hành lễ với Phó Huyền Mạc, mi mắt rũ xuống nói: “Công tử trở về đi, thân thể phu nhân không khỏe nên vẫn đang ngủ.” 
Phó Huyền Mạc rũ mắt, móc từ trong tay áo ra một thứ đưa cho nàng ta: “Mong Ngưng Vũ cô nương thay ta chuyển cho mẫu thân.” 
Ngưng Vũ kinh ngạc nhìn xuyến Phật châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke-chan-dat/945532/chuong-39.html