Buổi tối Ngôn Án về đến nhà đã hơn tám giờ.
Thấy xe của Kỳ Duyên, thư ký đứng canh cửa cả một ngày vội đi đến: "Kỳ lão sư, cô Ngôn."
Kỳ Duyên hỏi: "Bé ăn cơm chưa?"
Nữ thư ký gật đầu: "Bữa trưa và bữa tối đã đưa vào theo chỉ thị của ngài."
Hắn gật nhẹ đầu: "Cô về trước đi, vất vả rồi."
Ngôn Án bên cạnh vốn định vào nhà ngay nhưng nghe thấy hai người nói chuyện đề cập tới con nên dừng bước, dựng tai lên quang minh chính đại nghe lén.
Bữa trưa và bữa tối?
Ồ, chuyện này cô biết nha. Ba đứa bé nhắn tin hỏi cô xem có đi lấy hay không.
Ngôn Án bảo có thì Ngôn Trúc Trúc mới mở cửa ra nhận.
Dù sao đồ ăn mà Kỳ Duyên cho thư ký mang đến chắc chắn không phải hắn tự nấu, vậy thì không sao cả.
Tuy bọn nhỏ chỉ cần phơi nắng, uống nước, vùi vào đất sẽ không đói nhưng mà nếm thử mỹ thực nhân gian cũng là hưởng thụ không tệ.
Kỳ Duyên nói thế nào ấy nhỉ? Muốn gánh vác trách nhiệm của một người cha. Muốn đưa đồ ăn thì cứ đưa đi.
Ngôn Án đi qua lối đá vụn, sau khi thấy nữ thư ký lên xe xong thì cô cũng vào nhà.
Kỳ Duyên lại đi theo.
Cô lập tức dừng lại, nhìn hắn đề phòng: "Sao anh lại đi theo tôi?"
Mày hắn khẽ động: "Anh vào xem."
"Ngại quá, tối nay không chào đón anh." Ngôn Án học theo Lưu Tử Đồng, nâng đầu lên cao nhưng vẫn phải ngước nhìn hắn.
Haizz, tộc cỏ đồng tiền các cô thật là khiếm khuyết chiều cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-ly-hon-anh-de/909500/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.