Không giống nhân loại mới sinh chỉ biết khóc nháo, cái gì cũng không hiểu.
Các con của Ngôn Án từ khi sinh ra đã hiểu chuyện.
Chẳng qua, các bé đều không quen thuộc với mọi thứ xung quanh. Vậy nên sau khi Ngôn Trúc Trúc thay quần áo xong, Ngôn Án cùng với con cả, con thứ hai giới thiệu hoàn cảnh cơ bản cho Ngôn Trúc Trúc.
Ví dụ như thân phận của mình là gì, lúc có người bên ngoài thì không thể để lộ chuyện mình là sơn trúc, nếu không sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nói gần mười phút, Ngôn Án cầm lấy cốc nước màu hồng phấn của cô, uống một ngụm nước lớn, đang định tiếp tục bài giảng thì chuông điện thoại reo.
Là Kỳ Duyên.
Cô liếc mắt nhìn ba đứa bé một cái, chỉ vào điện thoại của mình, từ bên hồ bò dậy đi sang bên cạnh.
Ngôn Trúc Trúc dõi theo Ngôn Án một đường, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhíu mày.
Bé nhìn hai anh của mình, chỉ chỉ, hỏi: "Đó là cái gì?"
Ngôn Mông Mông là anh cả, trước nay luôn nhiệt tình: "Là di động."
Ngôn Trúc Trúc tự tiêu hoá từ này một chút: "Di động là cái gì?"
Ngôn Mông Mông nắm lấy chiếc lá chanh trên đỉnh đầu trườn ra: "Di động là một đồ vật rất hữu dụng. Nó có thể lên mạng, gọi điện thoại. Hiện tại mẹ đang dùng để gọi điện thoại."
Ngôn Trúc Trúc trầm mặc một lát: "Gọi điện thoại là cái gì?"
Ngôn Mông Mông chớp chớp mắt: "Đó là việc liên hệ với một người đang ở cách rất xa. Em có thể dùng di động nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-ly-hon-anh-de/909489/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.