Giờ đang là tháng Tám, nhiệt độ không khí ban ngày nóng đến khó chịu, chẳng khác trong thành phố lớn là mấy.
Nhưng vừa tối là nhiệt độ ở nông thôn giảm xuống không ít, thật sự là mát mẻ thoải mái hơn ở thành phố nhiều.
Mới mười hai giờ kém mười, cả thôn đều đã chìm sâu vào mộng đẹp.
Khắp nơi yên tĩnh, ánh trăng sáng ngời. Kỳ Duyên đứng dưới một tán cây, nhìn dãy núi phía xa như ẩn như hiện dưới ánh trăng lồng lộng, vẻ mặt bình tĩnh. Trong sự bình tĩnh lại có chút từ bi (từ bi trong đại từ đại bi Phật giáo),tựa như ánh trăng đêm nay, dịu dàng mà lại vô tình.
Xung quanh hắn, tiếng ve sầu, ếch nhái đều chẳng nghe rõ, chỉ có tiếng gà gáy, chó sủa ngẫu nhiên từ trong thôn cách đó không xa vọng lại.
Tuy cho Ngôn Án mười phút nhưng chưa đến năm phút, sau lưng hắn đã vang lên tiếng sột soạt.
Tiếng động từ xa lại gần, lộ ra chút ý cảnh hoạt bát vô hình.
Ngôn Án nhanh chân chạy đến cách Kỳ Duyên ba bước, sau đó dừng lại.
Để không bị lộ, lúc cô lên bờ không hong khô lá, à không, tóc.
Cho nên lúc này, mái tóc đen trên đầu cô đang ướt sũng. Nước chảy dọc theo sợi tóc xuống, rơi trên mặt đất.
Cô nhìn bóng dáng hắn, không rõ vì sao, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Loại cảm giác này giống như lúc trước ở Tu Tiên giới, mỗi lần đi kiểm tra đánh giá ở chỗ các trưởng lão trong tộc vậy.
Các trưởng lão trong tộc đều có tiên pháp thâm hậu. Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-ly-hon-anh-de/909483/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.