Ngôn Khốc Khốc rơi vào mông lung. Tại sao lại như vậy chứ? Sao bé lại không động đậy được? Bé muốn giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay loài người này, thậm chí còn muốn biến lại thành hình người hoặc chỉ cần kêu lên "Mẹ ơi, cứu con!" thôi cũng được.
Nhưng Ngôn Khốc Khốc đều không làm được gì cả. Mặc kệ có nỗ lực thế nào, bé vẫn cứ bất động, bị bắt đi tắm rửa.
Ôn Dạng tiến lại gần, hơi ngạc nhiên: "Quả mướp đắng này hơi nhỏ, nhưng mà trông thật là đẹp. Kỳ lão sư, anh lấy nó ở đâu ra vậy?"
Kỳ Duyên khoá vòi nước, vẩy vẩy nước trên quả mướp đắng, không trả lời Ôn Dạng mà lại nhìn về phía Ngôn Án bên cạnh đang gấp điên lên mà còn phải cố vờ như trấn định.
Hắn bóp quả mướp đắng trong tay, nghĩ, sao cô lại có vẻ hoảng loạn như vậy?
Quả mướp đắng này ngoại trừ hơi nhỏ, màu xanh hơn một chút thì đâu có chỗ nào khác biệt.
Nếu cắt, cô sẽ làm sao?
Kỳ Duyên không do dự gì, bỏ quả mướp đắng nhỏ kia lên thớt.
Ngay khi vừa bị đặt xuống thớt, trong lòng Ngôn Khốc Khốc trào lên sự tuyệt vọng.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều tràn ngập vị đắng nồng đậm.
Là một cái cây mướp đắng mới ba tuổi, kẹo còn chưa ăn đủ, còn chưa biết em trai em gái là cây gì mà đã bị người ta thái ra xào. Cuộc đời này của bé thật sự là đắng ngắt.
Mũi Kỳ Duyên hơi giật giật, ngửi thấy mùi đắng nghét tràn đầy trong không khí.
Thật là thần kỳ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-ly-hon-anh-de/909474/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.