Bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối sầm, lá cây bị gió lạnh thổi qua tạo nên tiếng xào xạc, như thể giây tiếp theo liền sẽ có sấm sét và mưa to tầm tã.
Viêm Đình đứng ở cửa sổ một lúc, nhưng không đợi được đến khi Lâm Nguyên quay lại . Gọi điện thoại cũng không được, đôi lông mày sắc bén nhíu lại, môi mỏng khẽ mím lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Cố Nhiên Nhiên người mặc đồ hộ sĩ ngồi ở bên cạnh, cảm giác được áp suất quanh người chú mình càng ngày càng thấp , cô sợ hãi đến mức hô hấp trở nên nhẹ hơn.
Cô ngập ngừng nói: "Chú, để cháu giúp chú tìm Lâm Nguyên về."
Mới vừa nói xong, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vang.
"A,người đã về rồi." Cố Nhiên Nhiên kêu lên một tiếng, bước nhanh tiến lên.
Một người xa lạ đứng bên ngoài, trên người mặc đồng phục y tá bệnh viện, "Xin chào, có phải là phòng bệnh của ngài Viêm không? Lâm Nguyên tiên sinh kêu tôi đến."
Cố Nhiên Nhiên: "......"
Cố Nhiên Nhiên một đầu dấu chấm hỏi.
Viêm Đình không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau cô, thanh âm lại trầm lại lãnh, "Nói lại lần nữa."
Lúc Viêm Đình không cười , giống một thanh kiếm sắc bén có thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ, khóe miệng khẽ cong lên, đường cung sắc bén kéo dài ra.
Y tá sợ hãi đến mức siết chặt những ngón tay trước mặt và lắp bắp: " Lâm Nguyên tiên sinh nhờ tôi chăm sóc cho một bệnh nhân tên là Viêm Đình."
Họ Viêm không phổ biến, nghe thấy nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-duoc-nguoi-giau-co-va-quyen-luc-cung-chieu/958851/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.