Sau khi trở về từ Thổ Nhĩ Kỳ, Viêm Đình bị bắt buộc phải sống một tháng cấm dục.
Không chỉ bị cấm dục, mà còn không được vào phòng ngủ chính, mỗi đêm Lâm Nguyên đuổi hắn ra phòng khách với gối trong tay.
Thật là một từ khủng khiếp.
Ba mươi ngày gian khổ kết thúc khi Lâm Nguyên không nghi ngờ gì nữa, uống hết bát canh mà Viêm Đình múc cho mình.
Nửa đêm, Lâm Nguyên nóng nảy chịu không nổi, mặc bộ đồ ngủ lỏng lẻo, chính mình chủ động đưa đến phòng khách, bị lão nam nhân nghẹn đến mức lợi hại ăn sạch sẽ, lúc này mới nhận ra bát canh mình uống trong bữa tối là chắc có gì đó.
Hơn nữa, chủ nhân phía sau màn nhất định là Viêm Đình cái lão súc sinh này!
Lâm Nguyên vẫn còn trẻ, đang ở độ tuổi bừng bừng, một tháng nay cậu đã lẻ loi trên giường trong phòng ngủ chính, không có vòng tay ấm áp của Viêm Đình, cũng không có những câu chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ của cậu.
Mặc dù vạch trần mưu kế lão lưu manh, cũng không có nói thẳng ra , mà là thuận đà mà xuống, để hắn dọn về phòng ngủ chính.
Điều mà Lâm Nguyên không biết là trong một tháng qua, nhân viên của công ty như sống trong lửa đốt, đặc biệt là những cấp dưới trực tiếp tiếp xúc với Viêm Đình, mỗi ngày bước ra khỏi nhà đi làm như là đi vào nơi hành hình, khổ không nói nổi.
Cũng may, Lâm Nguyên đã giải cứu họ kịp thời.
Viêm tổng ăn uống no đủ , đã thu liễm áp suất thấp, thậm chí ngẫu nhiên còn cười cười.
Các nhân viên đối tổng tài phu nhân đội nghĩa mang ơn , hận không thể về nhà lấy cái bài vị viết tên của phu nhan lên.
Nghe xong lời này, Lâm Nguyên mới sắp xếp xong tư liệu, cầm cốc giữ nhiệt chuẩn bị đi xả hơi, suýt chút nữa đã phun nước ra.
Cũng may là mọi người không biết vợ tổng tài tên gì nên cứ kệ.
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã đến mùa đông.
Lâm Nguyên sợ lạnh, vì vậy khi mùa đông đến, cậu sẽ thu mình lại ở bất cứ nơi nào ấm áp. Đôi khi còn ghét bỏ cái ôm của Viêm Đình không đủ ấm, nên không để hắn ôm.
Dù trong biệt thự có lắp điều hòa trung tâm nhưng bật lâu điều hòa sẽ khiến không khí bị khô, mắt, tai, mũi, họng sẽ không được thoải mái.
Để hai bảo bối trong gia đình có khoảng thời gian vui vẻ trong mùa đông, Viêm Đình đã lắp đặt hệ thống sưởi sàn trước mùa đông, đã được chạy kể từ khi thời tiết trở nên lạnh hơn.
Một tấm thảm cashmere dày được trải lên, nơi nơi đều ấm áp.Không cần phải quấn mình thành một con gấu, có thể mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung nhẹ ở nhà, có thể đi chân trần, Lâm Nguyên cao hứng hy sinh bản thân mình vào đêm đó.
Là công ty niêm yết đầu tiên ở Thành phố A và là trụ cột của nền kinh tế toàn thành phố, nhiều tạp chí và tờ báo muốn phỏng vấn Viêm Đình.
Nhưng hắn rất ít lộ diện, càng đừng nói chi là trả lời phỏng vấn.
Tổng biên tập của chuyên mục Tài chính và Kinh tế Đô thị mới được bổ nhiệm và Tần Miện là bạn bè khá tốt, vì vậy đã đề nghị Tần Miện cho họ một cơ hội phỏng vấn.
Nể mặt bạn mình, Viêm Đình đồng ý.
Buổi phỏng vấn ban đầu được lên lịch vào buổi chiều, và địa chỉ phỏng vấn là ở công ty. Không ngờ tới, chi nhánh ở nước ngoài của công ty có việc gấp, Viêm Đình phải tự mình qua đi xử lý.
Buổi chiều sẽ xuất phát, đến một tuần mới có thể trở về, vì vậy liền đem thời gian phỏng vấn và địa điểm điều chỉnh.
Khi phóng viên mang theo nhiếp ảnh gia tiến vào biệt thự, Viêm Đình đã mặc chỉnh tề, ngồi ở trên sô pha lật xem báo cáo tài vụ tháng này.
Quản gia đưa phóng viên đến chỗ ngồi chỉ định, đám người hầu mang trà bánh rồi cùng nhau rời đi.
Cuộc phỏng vấn được phát trực tiếp, tuy rằng phóng viên với vị Viêm tổng này tràn ngập tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vị khiêng camera càng không dám đem màn ảnh quơ loạn.
Nội dung phỏng vấn rất có nề nếp, phóng viên hỏi cái gì Viêm Đình liền đáp cái đấy, hơn nữa đáp án cực kỳ ngắn gọn , tích tự như kim, dẫn tới phỏng vấn có chút buồn tẻ, nhưng phòng phát sóng trực tiếp nhân số lại đang không ngừng bay lên, làn đạn cũng là thảo luận kịch liệt.
"Viêm tổng đã xác nhận rằng tôi thực sự không đọc sách nhiều."
"Ê, đó không phải là vấn đề, vấn đề là chúng ta có thể gặp phu nhân vào hôm nay không?"
"Hẳn là không thể đi, Viêm tổng kim ốc tàng kiều ngần ấy năm, sao có thể cho người ta xem."
"Muốn nhìn phu nhân!"
"Muốn nhìn phu nhân +1."
"Muốn nhìn phu nhân +10086."
Chờ phóng viên hỏi xong được nửa vấn đề, chuẩn bị uống miếng nước giải khát, vừa nhấc đầu thấy phòng phát sóng trực tiếp toàn bình luận muốn nhìn phu nhân, nhất thời hoảng sợ.
Tất cả mọi người ở thành phố A đều biết trong ba năm kể từ khi kết hôn, vị này chưa từng để vợ lộ mặt một lần, vì vậy rõ ràng là bảo bối.
Phóng viên đang phỏng vấn thậm chí không dám uống nước, vội vàng muốn liên hệ với cấp trên để yêu cầu dẹp làn đạn. Cô xoay người định gọi trợ lý, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng cười từ tính trầm thấp truyền đến, tiếp theo là giọng nói rất ôn nhu của Viêm tổng "Đêm qua em ấy mệt còn đang ngủ, em ấy là một chú heo lười biếng."
Nói xong câu nói này, làn đạn dừng lại một chút.
Sau đó, màn hình đều biến thành: "A a a a a a!"
"A, phu nhân ngủ ngon."
"Chúng ta không xem, không xem."
"Lặng lẽ nói một câu, kỳ thật tôi muốn ngắm nhan sắc khi ngủ của khang khang phu nhân."
"Tôi cũng muốn xem, tôi đã bịt mũi chảy máu."
"Hai con người phía trước , đêm nay các ngươi sẽ bị Viêm tổng ám sát."
"Ám sát +1."
"Ám sát +1000."
Đại khái là tối hôm qua sinh hoạt ban đêm tương đối thoả mãn, Viêm Đình hôm nay tâm tình thực không tồi, rút cái ít khi nói cười bình thường trở nên thân thiện, còn chủ động cùng làn đạn hỗ động "Không ám sát, nhưng vẻ khi ngủ chỉ có tôi có thể xem."
"Cẩu lương !"
"Nấc, thật no."
"Độc thân, tự ôm lấy chính mình."
Phóng viên thấy Viêm tổng vẫn đang xem làn đạn, còn hỗ động, liền vội vàng ra hiệu với trợ lý, đem nửa cuộc phỏng vấn ra sau, trước quay chụp một đoạn này.
Viêm Đình người xưa nay lạnh lùng nghiêm khắc, rất ít lộ ra vẻ bình dị gần gũi giống hiện tại.
Mọi người có mặt đều có chút kinh ngạc, cũng cảm thấy chuyện này không giống như lời đồn đại.
Khi cả màn hình đang xoát "Hảo ngọt" đột nhiên có tiếng mở cửa từ ngoài truyền đến , sau đó là tiếng gọi lớn "Cha, con tan học."
Viêm Nhiên bốn tuổi vẫn có giọng nói như trẻ con, nhưng giọng điệu của nhóc lại rất giống người cha nghiêm túc của mình.
Giọng nói đột ngột xảy ra lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn .
Camera tốc độ phản ứng rất nhanh, ý thức đến không đúng thời điểm, nhanh chóng quay thân người.
Một nhóc con mặc quần yếm, trên cổ đeo nơ lóe qua màn hình, tức khắc người xem phát sóng trực tiếp bị sự đáng yêu đập thẳng.
"Là tiểu thiếu gia sao? Là tiểu thiếu gia sao?"
"Rất đẹp trai nha!"
"Tiểu thiếu gia, tỷ tỷ có thể chờ em mười tám năm nữa."
Tiểu Viêm Nhiên đã không còn là đứa bé chỉ biết ôm ngón tay baba khóc oa oa, gương mặt trắng nõn trừ bỏ cặp mắt to đen bóng kia, mặt khác đều cực kỳ giống Viêm Đình.
Nhìn thấy nhiều người lạ không quen biết trong phòng khách, tiểu bảo bối nhỏ của Viêm Đình tò mò mà nhìn bọn họ vài , sau đó xỏ chân vào đôi dép Cừu vui vẻ và sói xám mà ba ba một hai phải mua và lên lầu thay quần áo.
Đây chỉ là một nhạc đệm, những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đang mang băng ghế ra, đều biết rằng nhiều bậc cha mẹ không muốn con mình bị lộ trước màn ảnh.Chỉ xoát một lúc liền ăn ý chuyển đề tài.
Nửa sau cuộc phỏng vấn tiếp tục, các câu hỏi của phóng viên trở nên đơn giản hơn, chủ yếu là về gia đình.
Phóng viên nhìn vào máy nhắc bài và đặt câu hỏi: "Viêm tổng, mọi người đều biết vợ anh là nam, con anh có phải là con nuôi không?"
Chủ đề này rất nhạy cảm, câu hỏi vừa ra, đã có một trận náo động, tất cả đều là mắng phóng viên là đồ ngu ngốc.
Mặc kệ có phải được nhận nuôi hay không, việc hỏi thẳng như thế này thực sự sẽ khiến đứa trẻ bị tổn thương.
Ngón tay đáp ở đầu gõ gõ, mắt thường có thể thấy sắc mặt trùng xuống , nhưng vẫn rất có giáo dưỡng mà lưu lại thể diện cho vị phóng viên không biết mạo phạm là gì, nhẹ giọng nói : "Không phải nhận nuôi, cũng không phải mang thai hộ, mà là bảo bối nhà tôi sinh."
Mọi người đều biết, trong miệng Viêm tổng bảo bối chỉ có một người.
Làn đạn trong phòng trực tiếp vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, mọi người đều nghĩ rằng Viêm tổng đang bảo vệ đứa trẻ, đặc biệt tán đồng, sôi nổi spam.
"Là phu nhân sinh, tôi thấy rồi!"
"Đúng vậy, tôi cũng ở nơi đó, là do phu nhân sinh ra."
"Đúng vậy, đôi mắt tiểu thiếu gia lớn lên giống phu nhân!"
Viêm Đình vốn dĩ muốn nhân cơ hội này tiết lộ thân thế của con trai mình, để mọi người khỏi lo sợ đoán già đoán non, nhưng không ngờ hắn nói ra sự thật, nhưng không ai tin.
Màn hình vẫn đang xoát, "Tất cả chúng tôi đều ở đó khi phu nhân sinh con!"
Viêm Đình véo sống mũi và nở một nụ cười bất lực.
Vào lúc này, trong màn hình một con khủng long màu xanh lục đột nhiên chạy ngang qua ghế sô pha. Vèo một cái nhảy vọt qua, động tác thập phần nhanh.
Sau đó, có một tiếng rít bên ngoài truyền đến.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức sững sờ trước giọng nói dễ thương này, nhưng ông cha lạnh lùng không chịu động đậy, xoay người nhẹ giọng nói: "Con làm sao vậy?"
Tiểu Viêm Nhiên chỉ ngón tay mà nhóc giữ ở hai bên tai làm móng vuốt và nói "Con đang bồi baba chơi ."
Vừa dứt lời, trong màn hình, phía sau Viêm Đình, có một con khủng long màu xanh lục lặng lẽ lướt qua.
Hình dáng hơi lớn hơn con khủng long vừa rồi, thoạt nhìn không phải trẻ con.
Làn đạn lặng lẽ thảo luận:
"Là phu nhân sao?"
"A! phu nhân mặc áo ngủ khủng long !"
"Phu nhân đáng yêu quá!"
"Suỵt ... Đừng để Viêm tổng phát hiện, nếu không chúng ta sẽ không nhìn được."
Trong phòng truyền hình trực tiếp bàn luận im lặng, trong phòng khách của biệt thự, nhân viên tới phỏng vấn đều bị thanh niên mặc đồ ngủ khủng long hấp dẫn, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Lâm Nguyên năm nay đã hai mươi hai, sự ngây ngô đã rút đi rất nhiều, nhưng ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, trông vẫn rất ưa nhìn, và trông như một đứa nhỏ.
Thoạt nhìn, giống như một thiếu niên trốn học.
Trong nháy mắt nghi ngờ Viêm tổng ngược đãi trẻ vị thành niên, phóng viên âm thầm hít ngụm khí, nhanh chóng giết chết ý niệm này từ trong nôi.
Viêm tổng đã kết hôn hơn ba năm, không có khả năng là vị thành niên.
Phóng viên lại nghĩ, trách không được Viêm tổng muốn kim ốc tàng kiều, một người anh đẹp trai như vậy, ai mà không thích đâu.
Mấy năm nay, Lâm Nguyên trưởng thành rất nhiều, cảm giác được những ánh mắt đổ dồn về phía mình vẫn rất bình tĩnh gật đầu chào mọi người, đi tới ôm lấy con trai mình "Con lặp lại lần nữa, là ai bồi ai chơi."
Tiểu Viêm Nhiên khéo léo thay đổi rất nhanh, cười đến lộ ra một hàm răng trắng nõn, nhu thanh nói: "Là ba ba chơi với con."
Trong màn ảnh, Viêm tổng nghiêng người nhìn bọn họ , ánh mắt vô cùng ôn nhu, trong mắt chỉ có vợ và con.
Trên màn hình lặng yên thổi qua một câu: "Nhất ôn nhu bất quá lãnh hán nhu tình."
Trên màn hình khẽ bay lên một câu: "Dịu dàng nhưng không lạnh lùng."
Chỉ là câu nói này, làn đạn vốn yên ắng nãy giờ, như thể có cánh cổng nào đó được mở ra, bỗng trở nên sôi nổi hẳn lên.
"A a a! Các người nhất định phải hạnh phúc a!"
"Phải bạch đầu giai lão a!"
"Tuy rằng hoàn cảnh không tốt, nhưng hai người cứ việc yêu, không sợ! Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ hai người !"
"Phải iu cả đời!"
Trong toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp, Lâm Nguyên không có xuất hiện trong màn hình.
Buổi chiều ngày hôm đó, Viêm Đình bắt đầu một chuyến đi công tác ngắn, Lâm Nguyên đăng nhập vào một tài khoản mà mình đã không sử dụng từ lâu.
Lúc đầu, cậu quyết định không phát sóng trực tiếp nữa và đăng một thông báo trên Weibo để tạm biệt người hâm mộ.
Sau đó, cậu không bao giờ đụng đến tài khoản này nữa.
Bốn năm trôi qua, lượng người hâm mộ lên xuống thất thường, rất nhiều người ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu đã đặt chân lên phương xa và có thể sẽ không quay lại, biết đâu một ngày không xa, họ sẽ thông qua một loại phương thức khác gặp gỡ.
Ngoài ra còn có những người hâm mộ mới đã xem đoạn ghi hình trực tiếp ban đầu của cậu, theo dõi trên Weibo, bình luận thầm lặng trên Weibo, mong rằng cậu có thể sống hạnh phúc.
Trong bốn năm, hơn 1.400 tài khoản, tài khoản vốn phủ đầy bụi trong bốn năm, đã được mở lại.
Lâm Nguyên đã đăng nhập vào tài khoản của mình, đăng một bài viết mới lên weibo.
"Chúng tôi sẽ hạnh phúc @ Viêm Đình V."
Hình ảnh đi kèm là hai bức ảnh, bức thứ nhất là hai ngón tay đeo nhẫn cưới đan vào nhau.
Bức ảnh thứ hai là, phía trước vòng quay trong sân chơi, Viêm Đình một tay ôm con trai một cái tay khác đang nắm tay Lâm Nguyên.
Là một nhà ba người hạnh phúc.
Năm giờ sau, một tài khoản có tên Viêm Đình được chứng thực là tổng tài của tập đoàn Viêm thị cũng đăng Weibo đầu tiên sau hai năm mở tài khoản.
Hắn không nói gì, chỉ đăng video.
Lâm Nguyên đứng trên bãi biển cát vàng, phấn khích vẫy tay và hét lớn về phía màn hình "Lão công, em yêu anh!"
Đúng như mong đợi của Lâm Nguyên.
Không hổ là lão súc sinh, ngay cả cách thông báo với thế giới, cũng muộn tao như thế tính chiếm hữu mười phần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]