Phòng bệnh của Viêm lão gia ở rất rộng rãi, là một phòng có hai gian bên trong là phòng bệnh, bên ngoài là phòng khách nhỏ.
Trong phòng bệnh, lão gia tử đã ngủ.
Trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, Lâm Nguyên uể oải ngồi. Phải đến khi đầu gối va chạm mạnh, mới nhận ra rằng hành động xoạc chân của mình là quá táo bạo và không phù hợp với tư thế ngồi của một người phụ nữ.
Lâm Nguyên bình tĩnh để hai chân lại, còn cố ý thẳng bụng, ôn tồn nói: "Tôi đang mang thai, ngồi thế này thoải mái hơn."
Nghe vậy, lời nói gai góc của Hứa Mính Y nghẹn lại trong cổ họng, đối phương đang mang đứa con của con mình nên khi nói ra vậy thì có vẻ chanh chua.
Sắc mặt thay đổi, Hứa Mính Y lạnh lùng nói: "Cô nói cô mang thai con của con trai tôi, cô có bằng chứng gì?Với con mắt con trai tôi, không phải bất cứ con chó mèo nào cũng nhìn trúng."
Miệng thì cứng rắn nhưng lòng thì trống rỗng.
Cô gái trước mặt thật sự rất đẹp, cho dù tóc và mũ che gần hết khuôn mặt vẫn không che được vẻ đẹp trẻ trung của cô ấy, nhìn vào liền thấy thương hoa tiết ngọc.
Dưới lớp áo rộng, dù đang mang thai eo của cô vẫn thon thả, chỉ có bụng là phình ra, những bộ phận khác đều trắng nõn gầy guộc, ngoại trừ bộ ngực có vẻ hơi xẹp lép.
Hứa Mính Y đánh giá cậu lại không chút nghi ngờ. Dáng người gầy quá, ngực cũng bình thường.
Ngoài ra, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-toi-duoc-nguoi-giau-co-va-quyen-luc-cung-chieu/1983062/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.