Chương trước
Chương sau
Một nửa khuôn mặt Lâm Nguyên vẫn vùi vào trong gối, cậu tùy ý để cho lão nam nhân hôn lên má mình, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm mà sửa đúng "Anh sai rồi, đây không phải là giường của anh, theo thực tế đây phải là giường của nhà anh trai anh."

"Không hẳn là đúng." Viêm Đình lật người nằm úp sấp bên cạnh cậu nhóc, xoa xoa gò má dịu dàng của cậu "Chỉ cần em muốn, anh lập tức có thể biến nó thành của mình."

Nhìn xem, cái giọng điệu của bá đạo tổng tài này?

Hơn nữa hắn còn là bá tổng có vấn đề trong đầu, hắn sao vậy còn muốn lấy giường sao?

Nói không chừng Viêm Đình thực sự có thể làm được.

Thật sự quá sa điêu*,Lâm Nguyên một chút không muốn chuyện đó xảy ra chút nào, xoay người nằm đè lên trên người hắn, không thành thật mà đá vào chân hắn "Sao anh không đem em về nhà, so với việc dọn giường còn đỡ tốn sức, đem em vể rất đơn giản"

Nghĩa đen là điêu khắc tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng hiện tại, sa điêu là từ đồng âm với từ ngu ngốc bên tiếng trung, dân mạng dùng từ này để tránh bị hài hòa =))

Trên người Viêm Đình ngủ thật sự quá thoải mái, Lâm Nguyên bò lên cũng không muốn xuống đầu dựa vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, lắng nghe nhịp tim truyền đến từ dưới l*иg ngực, vô thức nhếch mép cười.

Ngay cả Lâm Nguyên cũng không biết mình vui như thế nào, dù sao cũng là rất vui.

Giống như một cái bánh, cậu giang hai tay vươn mình nằm nhoài trên người Viêm Đình, đầu linh hoạt mà cọ tới cọ lui , rất nhiều lần đều đυ.ng vào cằm Viêm Đình , chơi vui vẻ vô cùng.

Lâm Nguyên năm nay mới 18 tuổi, nói cho cùng vẫn là một đứa trẻ bình thường trước mặt người khác luôn giả bộ trưởng thành, là một loại bản năng bảo vệ mình.

Nhưng sau khi ở bên Viêm Đình một thời gian dài, thân thể và trái tim của cậu đã tự động được chứng nhận, hơi thở của người trước mặt là an toàn mọi cảnh giác và đề phòng đều được trút bỏ.

Lâm Nguyên chơi đùa đến mức xém chút nữa là vô tình ngã xuống gầm giường, may mà Viêm Đình đã kịp thời ôm lấy.

Rúc đầu ra khỏi khuỷu tay của người đàn ông, Lâm Nguyên vò đầu bứt tóc sau khi nhận ra mình còn chưa có ăn cơm chiều liền nắm lấy lòng bàn tay của Viêm Đình đặt lên bụng , nhẹ nhàng nói: "Em đói. "

Vừa dứt lời, cửa đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ vang, ở trong không gian trống trải phá lệ rõ ràng.

Lâm Nguyên sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Viêm Đình và chui vào trong ổ chăn.

Thứ cậu đang mặc không phải quần áo của chính mình mà là chiếc áo sơ mi của Đình , quá rộng và cái gì cũng che không được.

Dấu vết màu đỏ trên người cậu xếp thành tầng tầng lớp lớp, cực kỳ ái muội còn đều là vết mới, khiến người ta nhìn thoáng qua là đã biết từng xảy ra chuyện gì trong căn phòng này.

Da mặt Lâm Nguyên không dày như vậy, cậu còn muốn mặt.

Đều do lão lưu manh này, một hai phải chiều hắn!

Thử hỏi, cái kia huyết khí phương cương nam nhân có thể cầm giữ được?

Lâm Nguyên nhanh chóng đem chính mình gói kỹ lưỡng, sau đó duỗi ra một chân từ trong chăn bông đá Viêm Đình thấp giọng thúc giục: "Mau mở cửa đi, không ai được phép vào."

Hơn phân nửa là tới gọi bọn họ ăn cơm chiều, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của tiểu gia hỏa , Viêm Đình cũng không đành lòng dọa cậu, xoa xoa lông xù xù trên đầu cậu, lúc này mới mặc áo ngủ đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa, Viêm Lang sững sờ khi nhìn thấy áo ngủ trên người của Viêm Đình, mới nói:"Chú, cơm chiều đã chuẩn bị xong."

Vừa rồi anh nghe mẹ nói lần này chú tới còn dẫn người đi theo, có vẻ khá yêu thích Viêm Lang rất tò mò, rốt cuộc ra nhân vật như thế nào.

Anh muốn lén lút nhìn vào bên trong, nhưng dáng người cao lớn của Viêm Đình chặn cửa lại, anh không nhìn thấy gì cũng không dám quá mức trắng trợn.

Viêm Lang cố gắng trì hoãn thời gian, đứng ở ngoài cửa không có ý định rời đi.

Viêm Đình không quản hắn, chỉ là lạnh lùng mà ừ một tiếng, liền đóng cửa lại.

Cách đó không xa, Lâm Nguyên người đang nằm trên giường quấn chăn bông, trở nên căng thẳng khi nghe thấy ai đang đến.

Mục đích cậu đến đây là để phòng bị Viêm Lang giở trò.

Mà hiện tại, nhân vật mục tiêu đã xuất hiện đến lúc cậu nhập trạng thái chiến đấu.

Ngay khi Viêm Đình quay lại, tình cờ nhìn thấy tên nhóc đang trợn tròn mắt, tai vểnh lên để nghe trộm cảm giác ghen tuông trong lòng kìm nén không lâu lại nhanh chóng trào lên.

Hắn đang ghen.

Ghen tị là Viêm Lang gặp được tiểu gia hỏa trước.

Mà trong suốt thời gian đó, không có bất kỳ bóng hình nào của bản thân.

Viêm Đình bước nhanh tới, biến tính chiếm hữu thành chất chứa ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nguyên, cúi đầu hôn xuống.



Lâm Nguyên chớp chớp mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hàm răng của cậu đã bị cạy ra.

Sau gần 20 phút, Viêm Đình mặc quần áo chỉnh tề và rời khỏi phòng ngủ của khách, chỉ còn một mình cậu.

Trên chiếc giường nhàu nhĩ và nhăn nhúm không có một bóng người, lại có tiếng la mắng từ phòng tắm nơi cánh cửa được khép hờ.

Lâm Nguyên đã mặc xong quần áo, cổ áo len áo hoodie rất cao che đi mọi thứ phía dưới xương quai xanh.

Nhưng lại không che được cổ.

Viêm Đình cũng không biết sao lại thế này nhưng vừa rồi khi hôn cậu , còn cố ý trên cổ cậu để lại mấy dấu hôn dấu vết rất rõ ràng.

Cái này làm cho sao mà cậu dám ra ngoài gặp mọi người ? Lão đông tây không biết xấu hổ !

Trong nhà ăn, những người khác đều đã ngồi sẵn. Nhìn thấy Viêm Đình đi xuống lầu một mình, rất là nghi hoặc.

Viêm đại tẩu, bề ngoài tốt tính mở miệng quan tâm lo lắng nói: "A Đình, tại sao em lại xuống một mình?"

"Em ấy không được khỏe, không tiện xuống lầu ." Viêm Đình lễ phép đáp lại, không muốn nói thêm.

Không có ai tiếp tục hỏi han, Viêm đại tẩu vừa kêu người hầu chuẩn bị bữa ăn đem cho vị khách trên lầu, thì Viêm Đình đã xắn tay áo lên, cầm lấy bát từ người hầu tự mình động thủ.

Trên bàn mỗi món ăn, hắn đều gắp một đũa, trừ những món nặng mùi . Gặp được thịt , sẽ gắp nhiều hơn.

Chỉ chốc lát sau, một chén đã được lấp đầy.

Viêm đại tẩu gọi một người hầu khác đến chuẩn bị bưng lên , Viêm Đình nói: "Không cần, em tự đem lên."

Viêm đại tẩu cùng chồng mình nhìn nhau, với vẻ mặt rất ý tứ.

"Ăn trước đi, không cần đợi em." Viêm Đình bưng đồ ăn, xoay người lên lầu.

Nhà ăn so vừa rồi càng im lặng, ai cũng không động đũa.

Diêm Lãng Viêm Lang nhìn về phía cha mẹ của mình, đối với nhị thúc và nhị thẩm không nói gì, tò mò hỏi: "Chú định kết hôn với người đó sao?"

Vừa rồi mẹ của Viêm Lang không nói rõ cho hắn biết người mà Viêm Đình đưa tới là nam hay nữ, hắn còn nghĩ rằng là nữ.

"Chú đối người kia cũng thật tốt quá đi, cơm đều tự mình đưa đến trong phòng . Nhưng người phụ nữ đó rất biết làm mình làm mẩy, bất quá chỉ đi vài bước xuống cầu thang cũng không muốn đi. Cô ta nghĩ mình là Công chúa đậu Hà Lan . . "

Viêm Lãng cầm đũa vừa ăn vừa than thở, Viêm đại tẩu trừng mắt nhìn con trai rồi khiển trách: "Sau lưng người ta con đừng có nhận xét, cha mẹ thường dạy con như thế nào?"

Răng rắc một tiếng cắn dưa chuột, trong lòng Viêm Lang nói "Hai người cả ngày không thấy người, dạy hắn cái gì?"

Vả lại, nhị thúc cùng nhị thẩm cũng không phải người ngoài.

Viêm Lang cắn vài miếng, mới nhận ra mọi người đều không động đũa, hăng hái nói: "Nhị thúc, nhị thẩm đừng quan tâm mẹ con, mau ăn đi. Bà ấy tới thời kì mãn kinh, một ngày không dạy dỗ người liền nhàn đến hoảng."

Cả Viêm Thụy cùng Trình Tịch đều không có cảm giác thèm ăn, để không để người khác nhìn ra manh mối, họ đã cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng và mặt ngoài duy trì sự bình yên trên trong thời gian này.

Viêm Đình vốn dĩ muốn cùng tiểu gia hỏa ăn cơm, nhưng sau đó vài phút, Lâm Nguyên đã nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi phòng và bảo hắn xuống nhà ăn cơm.

Đừng lủng lẳng lúc ẩn lúc hiện trước mặt, khó chịu lắm.

Sau khi Viêm Đình trở lại phòng ăn và ngồi xuống, chiếc bàn vốn đã im ắng càng thêm im lặng.

Hắn không hỏi lý do, chỉ bưng bát cơm của chính mình.

Lâm Nguyên cảm thấy mình rất đói, nhưng ăn nhiều cũng không vô, đặt bát lên bàn đầu giường đi tới ban công, dựa vào lan can nhìn vào trong vườn.

Gió đêm từ từ thổi qua, thật là mát mẻ dễ chịu.

Khu vườn rất rộng, nhưng đang là mùa thu nên không có nhiều hoa đẹp, Lâm Nguyên đã phát ngốc một lúc, không biết mình đúng hay sai khi từ chối xuống lầu ăn cơm cùng mọi người.

Nếu Viêm Lang ra tay vào lúc này?

Tỷ như hạ độc......

Lâm Nguyên nâng tay vỗ vỗ trán, cảm thấy được chính mình suy nghĩ nhiều quá đây không phải cổ đại, cũng không phải phim truyền hình cẩu huyết, thì chuyện đó từ đâu ra?



Ngay khi hạ , cũng dễ dàng bị phát hiện ra.

Những người giàu có trong gia đình hào môn có khám sức khỏe ít nhất sáu tháng một lần, phải không?

Càng nghĩ càng thấy mình nghĩ càng thái quá, Lâm Nguyên xoa xoa cổ xoay người rời khỏi ban công ra khỏi phòng.

Sau khi đi loanh quanh trên hành lang, cậu thấy có một cầu thang khác để đi xuống, dẫn thẳng ra vườn sau thay vì đi qua sảnh trước.

Cậu nghĩ là sẽ không gặp bất cứ ai, cũng sẽ không chú ý tới dấu hôn trên cổ .

Trong vườn có đèn, ánh sáng mờ không phải đặc biệt sáng ngời.

Những con bướm đêm nhỏ tụ tập lại và lượn vòng dưới đèn, đập vào chao đèn nhiều lần.

Lâm Nguyên ngẩng đầu nhìn một hồi, ngồi xổm ở bên bể bơi nghịch nước.

Biệt thự của Viêm Đình cũng có bể bơi nhưng khi phát hiện mình mang thai nên không được đi bơi một lần.

Thời kỳ đầu mang thai, lại không thể bơi nên chỉ có thể đứng trông mong nhìn xuống nước.

Trong nháy mắt, trời đã sang thu.

Nước lạnh như băng, Viêm Đình sẽ không cho phép cậu bơi nữa.

"Này ..." Lâm Nguyên thở dài chọc bụng, "Đều là lỗi của con, ba ba vì con mà trả giá quá nhiều."

Ăn xong, Viêm Lang đi dạo trong vườn như thường lệ, khi nhìn thấy một người đang ngồi xổm bên bể bơi, anh cho rằng đó là người hầu ở nhà lười biếng vừa mới chuẩn bị răn dạy, lại phát hiện không quá thích hợp.

Người đó không mặc đồng phục người hầu.

Nho nhỏ nép mình ngồi xổm bên mép bể bơi , ngón tay ở trong nước qua lại quấy, như là đang chơi đùa.

Ánh đèn trong vườn mờ ảo, người đàn ông đang quay mặt đi chỗ khác nên Viêm Lang nhất thời không nhận ra là ai, nghi hoặc bước tới.

Lâm Nguyên đang nói chuyện với con trong bụng bằng ngôn ngữ tâm linh và khi nhận ra tiếng bước chân, người đàn ông phía sau đã ở rất gần.

"Cậu là ai? Đang làm gì ở đây? Ai cho cậu đến nhà tôi?" Viêm Lang hỏi liên tiếp ba lần, giọng điệu rất bất lịch sự mang theo vẻ kiêu ngạo khinh thường.

Không cần quay đầu lại, Lâm Nguyên cũng có thể đoán được chính xác người này là ai.

Gần đây không chỉ ăn nhiều, ngủ nhiều mà tính tình cũng khó khăn không muốn chịu đựng chút nào, vẫy vẫy nước trên tay, đứng dậy quay đầu bỏ đi.

Viêm Lang nhìn rõ mặt của cậu, nhất thời sắc mặt kinh ngạc "Cậu, tại sao lại là cậu ?"

"Anh không nhìn lầm, chính là tôi." Lâm Nguyên bước sang một bên, rời xa bể bơi không an toàn "Tôi tới tìm ba mẹ anh đòi tiền á, trước đây anh tiêu của tôi nhiều như vậy, một phân cũng không có trả lại, đừng cho rằng tiền bạc như vậy liền không trả ?"

Vốn dĩ Lâm Nguyên không định đòi, dù sao đó là tiền của nguyên chủ ban đầu không phải của cậu.

Nhưng thái độ của Viêm Lang khiến người ta thật khó chịu, một phân tiền cũng không trả lại .

Nghe vậy, vẻ hoảng sợ thoáng qua trên mặt Viêm Lang , thoáng qua tựa hồ không muốn cha mẹ biết chuyện bên ngoài hắn đã làm.

Một lúc sau, vẻ mặt hung tợn nghiến răng uy hϊếp: "Cậu dám!"

Nó thực sự đáng sợ.

Lâm Nguyên trợn tròn mắt "Vậy anh cứ mở to mắt ra xem tôi có dám không."

Trong cơn tức giận, Lâm Nguyên thậm chí còn quên mất trên cổ còn có dấu hôn, xoay người đi về phía nhà.

Viêm Lang đâu có thể nào trơ mắt mà nhìn cậu đi tới trước mặt cha mẹ mình lộ ra khuyết điểm, đột nhiên xông lên đi, túm chặt cánh tay cậu đẩy về phía trước.

Bùm......

Những tia nước bắn tung tóe trong làn nước bể bơi lạnh giá.

Lâm Nguyên đứng ở trên bờ, ổn định thân hình, trong nháy mắt bối rối chớp mắt..

Hở? ?

Tôi không làm gì cả, tại sao người này lại bị ngã?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.