Nhân vật bị yêu quái đánh chết, chơi lại thì rất nhàm chán. Chử Tiểu Du tắt máy tính, cất dọn mấy quyển sổ trên bàn, thấp thỏm nhìn điện thoại không thôi.
Cậu có nên gọi hỏi kim chủ một câu không? Nghiêm tính như kim chủ không đến nỗi để cậu ở nhà còn hắn chạy ra ngoài tìm chim hoàng yến hay chuột lông vàng đâu. Chắc hẳn là có công việc giữ chân rồi.
Nhưng kim chủ bảo cậu chờ hắn về.
Chử Tiểu Du rầu rĩ ngồi một lúc, bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mắt thấy đồng hồ điểm 12 giờ, mắt mèo không thể nào trụ thêm được nữa, nằm gục trên bàn trong thư phòng, một bàn tay tìm điện thoại, khép hờ mắt nhìn.
Cậu rất muốn kim chủ về a.
Vẫn nên gọi điện thì hơn.
Trước khi gọi điện cho kim chủ cậu hay nghĩ thật kĩ để lấy cớ. Nếu kim chủ quên cậu thì cậu chỉ việc hỏi hắn hôm nay cậu phải ngủ ở phòng nào.
Quá hay√
Chử Tiểu Du bấm số, điện thoại phát ra hai tiếng “tút tút”, cuộc gọi được kết nối.
Chử Tiểu Du tận lực làm như không có chuyện gì xảy ra: “Trịnh tiên sinh.”
“Cậu là ai?” Bên kia truyền đến toàn âm thanh hét hò hỗn loạn.
Chử Tiểu Du kinh ngạc như gặp thần, cái gì gọi là buồn ngủ quẳng ngay ra sau đầu, đừng nói với cậu là kim chủ mới bao dưỡng thêm người khác đi? Lại còn đưa điện thoại cho người ta cầm? Kim chủ cũng không quá đáng đến mức như vậy chứ?!
Trong lòng có chút không vui, Chử Tiểu Du ngang bướng nói: “Tôi tìm Trịnh tiên sinh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-con-cua-kim-chu-cau-xin-chia-tay/53548/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.