Chử Tiểu Du vốn sợ người lạ người nên mấy ngày nay đám bảo tiêu chưa từng đi vào trong phòng, có chuyện gì cũng là Trịnh Tranh đi ra ngoài nhưng hiện giờ Chử Tiểu Du không nghĩ nhiều đến như vậy.
Điện thoại của cậu bị Trịnh Tranh thu, Chử Tiểu Du tâm loạn như ma, vừa đi về phía cửa vừa hét lên gọi đám bảo tiêu.
Bên ngoài đám bảo tiêu giật mình nghe có người gọi, vừa đẩy cửa đã thấy Chử Tiểu Du chật vật đi về phía bọn họ, một người đàn ông to cao vội vàng hỏi: “Chử tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Chử Tiểu Du lắc đầu: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của anh không?”
Bảo tiêu lấy điện thoại ra, lộ ra vẻ mặt khó xử nhìn Chử Tiểu Du: “Chử tiên sinh, cậu về giường nằm được không?”
Chử Tiểu Du lườm hắn một cái, nhanh chóng giật điện thoại trên tay bảo tiêu, cúi đầu bấm số điện thoại của Trịnh Tranh đã thuộc làu, bên kia đầu dây truyền đến từng tiếng “Tút… Tút… Tút…” một lúc lâu rồi tự động ngắt kết nối.
Đã xảy ra chuyện, nhất định đã xảy ra chuyện.
Chử Tiểu Du cảm giác hơi chóng mặt, nhanh chóng ấn gọi lại, cậu không để điện thoại bên tai nữa mà hai mắt gắt gao nhìn dòng chữ “Đang kết nối” hiện trên màn hình.
Đột nhiên, màn hình hiện thị cuộc gọi đã được kết nối.
Chử Tiểu Du vội vàng để điện thoại bên tai, lòng đầy lo lắng hỏi: “Trịnh tiên sinh!”
Bên kia tạm dừng một chút: “Tiểu Du?”
Chử Tiểu Du “Vâng” một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-con-cua-kim-chu-cau-xin-chia-tay/2112385/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.