Bầu không khí yên ắng đến lạ thường.
Không khí giống như bị ấn phải nút tạm dừng.
Tất cả mọi người thầm nghìn dấu chấm lửng trong lòng.
Vẫn là Trịnh Tranh lên tiếng đầu tiên, hắn lạnh lùng liếc đám thủ hạ của mình, giọng nói có chút bất ổn: “Các cậu lui xuống đi.”
Nhóm bảo tiêu áo đen nhìn không chớp mắt, vội vội vàng vàng chạy vào chen chúc trong thang máy. Mãi cho đến lúc lên xe, người bảo tiêu đi cuối cùng đột nhiên bừng tỉnh ngộ, ngồi ôm đầu: “Này? Các cậu nói xem tại sao Chử tiên sinh phải nhét gối vào bụng làm gì?”
Nhóm bảo tiêu: Gối quái gì mà dài như thế, tên này ngu thật!
Nhưng rốt cục trong bụng là cái gì, mọi người trầm tư suy nghĩ một lúc, tỉ mỉ suy nghĩ bỗng dưng thấy lạnh cả sống lưng.
Trên tầng.
Sau khi đuổi bảo tiêu đi, Chử Tiểu Du cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, vội vàng chạy ra đằng sau lưng Lâm Cận Ngôn, cúi đầu lạnh run lẩy bẩy, bị kim chủ nhìn như vậy, cậu chỉ cần nghĩ đã muốn khóc.
Cậu không muốn kim chủ nhìn cậu, nhưng cúi đầu cũng vô dụng, Chử Tiểu Du vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của kim chủ dõi theo cậu, nóng đến dọa người.
Một lúc sau Trịnh Tranh mới thu hồi ánh mắt, lại nhìn Lâm Cận Ngôn, thản nhiên nói: “Lần đầu đến chơi lại không mang theo quà, xin thứ lỗi.”
Lâm Cận Ngôn không để ý tới hắn.
Trịnh Tranh còn nói: “Tôi nghĩ muốn nói chuyện riêng với Chử Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-con-cua-kim-chu-cau-xin-chia-tay/2112378/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.