Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có thể là vì lúc ném áo đồng phục cậu ta xuống tay quá nặng, Diệp Khâm đã bị đau bụng vài ngày nay lại càng đau hơn.
Mẹ yêu La Thu Lăng nói đây là do cậu ăn quá nhiều đồ ngọt, sau đó Diệp Khâm rút ra kinh nghiệm xương máu mà đem chocolate vứt hết đi. Vậy mà vẫn đau.
Đau còn không dám nói, sợ mẹ biết cậu ở trường học ăn vụng kẹo que. Cậu từ mỗi ngày ăn ba cây đổi thành mỗi ngày chỉ còn ăn một cây, dù sao cũng không thể thiếu được.
Làm sao bây giờ? Đi phòng y tế xem thử.
Bác sĩ để cậu đo nhiệt độ cơ thể, hỏi cậu đau chỗ nào. Diệp Khâm chỉ bụng: “Đau ở dạ dày phía dưới, chỗ bên trên bàng quang này ạ.”
Bác sĩ mở to hai mắt, muốn nói lại thôi, hỏi: “Có bạn trai chưa?”
...
Diệp Khâm không thấy bác sĩ dặn cậu đi bệnh viện lớn kiểm tra thì cầm vài miếng Ấm Bảo Bảo rồi đi về phòng học.
(Miếng Ấm Bảo Bảo: một thương hiệu miếng dán nóng phổ biến. Hình minh hoạ ở cuối chương.)
Ngồi xuống cạnh bạn cùng bàn Chu Phong, cậu liền phun tào: “Đúng là lang băm, việc đứng đắn thì không làm, chắc thấy tớ lớn lên đẹp trai liền muốn giới thiệu đối tượng cho tớ.”
Chu Phong hăng hái hỏi: “Giới thiệu đối tượng? Vậy tớ đây cũng muốn đi phòng y tế ngồi một chút.”
Diệp Khâm hừ một tiếng, lấy ra một miếng Ấm Bảo Bảo, cậu không có tay nào rảnh, Chu Phong phải giúp cậu vén áo lên.
Chu Phong liếc mắt nhìn vị trí cái miếng dán, tự xoa xoa bụng mình, hắc hắc cười nói: “A Khâm, dì cả của cậu đến hả?”
Diệp Khâm nhảy dựng lên liền đấm cậu ta một cái, cuối cùng nhờ lớp trưởng Liêu Dật Phương ra mặt can ngăn, dùng nhân cách đảm bảo “Omega giới tính nam không có kỳ sinh lý”, mới khuyên được Diệp Khâm bình tĩnh lại.
Giờ giải lao, Chu Phong mang theo mặt mũi bầm dập đi đến phòng y tế. Diệp Khâm thấy xung quanh không có ai, cầm lấy áo khoác treo ở ghế của Chu Phong nhét vào bàn học mình, vùi đầu một hít một hơi.
Mẹ nó, càng đau.
Khuôn mặt Diệp Khâm trắng bệch, thực ghét bỏ mà đem đồng phục cậu ta ném trở về. Nghĩ thầm thằng nhãi này quả nhiên là Alpha giả, tin tức tố không có tác dụng gì cả!
Miếng dán ấm kia lại càng vô dụng, cái bụng bị ấp đến nóng hầm hập, để trái trứng gà vào cũng có thể nấu chín được. Đau vẫn cứ đau.
Vì xác định không phải bệnh gì lớn, Diệp Khâm quyết định đi đến Lớp 1 một chuyến.
((1)班: ban 1- lớp của Trình Phi Trì)
Thời điểm trong phòng học có người cậu không dám đến. Lúc này là tiết thể dục, các bạn học đều ở bên ngoài, cậu chạy về phía khu dạy học tìm được chỗ ngồi của Trình Phi Trì.
Cậu lấy áo khoác đồng phục treo ở trên ghế của cậu ta hít một ngụm.
Ai, không đau!
Không phải trong bụng có khối u linh tinh, cũng không bị bệnh nan y, Diệp Khâm an tâm rồi.
Thái độ của cậu với Trình Phi Trì cũng tốt hơn không ít, lúc quay trở lại sân thể dục còn cho cậu ta chai nước uống.
Trình Phi Trì ở bên cạnh đường chạy, vặn nắp chai ra rồi đưa lại cho cậu.
Diệp Khâm nhảy một cái lên ba thước: “Đây là cho cậu uống!”
Trình Phi Trì sửng sốt, nói: “Cậu uống đi, tớ không khát.”
Làm một Omega thời đại mới, Diệp Khâm ghét nhất bị người khác đối xử như kẻ yếu đuối, lập tức quay mặt đi thề không bao giờ nói chuyện cùng tên xú Alpha này nữa.
Không nói lời nào thì không nói lời nào, tin tức tố vẫn là thứ quan trọng hơn.
Diệp Khâm từ đây bắt đầu chuỗi ngày trộm cắp. Mỗi khi đến tiết thể dục liền chuồn êm đến phòng học lớp bên cạnh. Ngồi ở chỗ của Trình Phi Trì tha hồ hấp thụ tin tức tố.
Một lần có thể giúp cậu bớt đau hai ngày, hiệu quả còn muốn kéo dài.
Qua hơn nửa tháng, cả Lớp 1 không ai phát hiện việc này, thế nhưng cậu lại bị bạn học cùng lớp bắt được.
Hôm nay, lúc Diệp Khâm đang ôm túi đựng bút của Trình Phi Trình ngửi ngửi thì bị Tôn Di Nhiên đến đưa thư tình bắt gặp.
“Tiểu Khâm, cậu...” Tôn Di Nhiên biểu tình phức tạp, khó có thể tin nói, “Cậu cũng thích cậu ấy?”
Diệp Khâm hết đường chối cãi: “Nếu tớ nói là... Cảm thấy túi đựng bút của cậu ta đặc biệt đẹp, muốn đi vào nhìn xem hãng gì thôi, cậu có tin không?”
Nước mắt Tôn Di Nhiên chảy ra khóe mắt: “Cậu không cần tốt bụng mà dối lòng gạt tớ, tớ biết không ai không thích cậu ấy cả.”
Diệp Khâm: “…”
Kịch bản bạn tốt biến thành tình địch đột nhiên tới trở tay không kịp, Diệp Khâm vì muốn chứng minh trong sạch của bản thân mà chủ động đưa ra đề nghị giúp Tôn Di Nhiên đưa thư tình.
Phong thư màu hồng phấn nằm ở trên bàn Trình Phi Trì. Nhìn không thuận mắt, Diệp Khâm rút ra cuốn từ điển Anh-Hán từ trong ngăn bàn, đem phong thư kẹp ở bên trong, nghĩ thầm nếu nhìn không ra cũng là cậu xứng đáng. Di Nhiên bị mù mới thích cái đồ xú Alpha không biết tốt xấu như cậu ta.
Đưa thư tình thôi thì còn chưa đủ. Ở trường học đụng tới Trình Phi Trì, cậu cũng muốn biểu hiện khắc như nước với lửa.
Cái này không khó.
Nhà ăn, sân thể dục, khán phòng, con đường rợp bóng cây, phàm là gặp phải, Diệp Khâm đều sẽ cách đám người trợn mắt nhìn cậu ta. Còn nữa, thời gian tiết thể dục buổi sáng đã được tận dụng triệt để. Hàng đợi Lớp 2 ở đằng sau Lớp 1, Diệp Khâm thiếu chút nữa đem cái ót Trình Phi Trì trừng ra một cái lỗ.
Người trước hung thần ác sát, người sau túng bẹp.
Diệp Khâm sâu sắc hoài nghi hấp thụ tin tức tố cũng sẽ gây nghiện, không bao lâu, đã phát triển đến một ngày không ngửi thấy cả người liền khó chịu.
Về sau cậu nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu, lấy trộm đồ vật đã dùng qua của Trình Phi Trì rồi mang theo bên người.
… Cái này cũng không thể tính là trộm, chờ cậu ngửi không được mùi của cậu ta nữa thì sẽ trả trở về, đổi một cái khác.
Phương pháp này đã giải quyết hoàn hảo tình huống xấu hổ khiến Diệp Khâm phải thường xuyên lẻn vào Lớp 1. Vừa giải phóng tội lỗi lại vừa có thể tùy thời tùy chỗ, hấp thụ tin tức tố mọi lúc mọi nơi. Từ đây ăn cơm ngon, ngủ cũng ngon, một hơi chạy hai vòng cũng không tốn sức.
Nhưng chạy đến vòng thứ ba thì không được.
*
Hôm nay có bài kiểm tra thể chất chạy đường dài, nam sinh là 1200m, Omega có thể chạy 800m như nữ sinh. Diệp Khâm như thế nào lại có thể cam tâm trở thành một con gà yếu đuối, cậu kiên trì chạy 1200m.
Lớp 1 bên cạnh cũng đang kiểm tra, Alpha tiêu chuẩn là 2000m. Ở vòng chạy cuối cùng, Trình Phi Trì đuổi kịp Diệp Khâm: “Cậu có phải không thoải mái không?”
Diệp Khâm thấy cậu ta chạy năm vòng mà còn không thở hổn hển vậy mà trái lại mình mệt mỏi đến tức ngực khó thở, thở hổn hển mà cậy mạnh nói: “Tôi, tôi, tôi thật sự thoải mái!”
“Sắc mặt cậu không tốt lắm.”
“Cậu, cậu, cậu mới sắc mặt khó coi!”
“Đừng chạy nữa, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Muốn nghỉ ngơi thì cậu đi mà nghỉ ngơi, tôi, tôi, tôi còn có thể chiến đấu thêm 20.000m nữa!”
Vừa dứt lời chân liền mềm nhũn, nhờ có Trình Phi Trì bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.
Bụng nhỏ ẩn ẩn đau, đau quằn quại. Diệp Khâm cảm thấy kỳ quái tại sao tin tức tố của Trình Phi Trì lại không có tác dụng, cậu vung tay ra. Hăng say tiếp tục chạy.
Điểm cuối không còn xa, Diệp Khâm muốn cố gắng tiến lên nhưng lại không có sức lực. Bụng vô cùng đau đớn, giống như có một lưỡi dao ở bên trong khiến cậu đau đến váng đầu hoa mắt, hình ảnh trước mặt dần mờ đi.
Bên tai Diệp Khâm vẫn còn nghe thấy Trình Phi Trì đang kêu tên của cậu. Thầm nghĩ không xong rồi, bút máy của gia hỏa này vẫn còn ở trong túi mình, ngàn vạn không thể bị phát hiện!
Gian nan đút tay với vào túi tiền, còn chưa sờ đến đồ vật trước mắt cậu liền tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Tỉnh lại chuyện thứ nhất cậu làm chính là sờ túi tiền, lúc sờ đến bút máy, Diệp Khâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một cái tay khác đang được truyền nước nhỏ từng giọt, cậu giãy giụa ngồi dậy, bị bác sĩ đi vào ấn nằm trở về.
“Chạy xong 1200m còn chưa đủ, vẫn còn có sức nhỉ?”
Diệp Khâm còn ngốc: “Cháu làm sao vậy?”
“Thân thể tiêu hao quá nhiều năng lượng, té xỉu.” Bác sĩ không giải thích nhiều, mở ra sổ ghi chép rồi bắt đầu hỏi chuyện, “Tên họ.”
“Diệp Khâm.”
“Tuổi.”
“Mười tám.”
Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính đánh giá cậu: “Thành niên?”
Diệp Khâm tự hào mà nâng cằm: “Đúng ạ, thuần gia môn nhi.”
Bác sĩ nhếch khóe miệng cười một cái, hỏi tiếp: “Giới tính.”
“Nam…” Diệp Khâm liếm môi dưới, khí thế cắt giảm hơn phân nửa, “Omega.”
Bác sĩ viết xong chuyển đến trang sau: “Cần chúng tôi giúp cháu liên hệ Hiệp hội bảo vệ Omega không?”
Diệp Khâm chớp chớp mắt: “Bảo vệ gì ạ?”
“Bạn bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của Omega.”
Diệp Khâm không nghe hiểu, nghĩ một chút liền minh bạch, vung tay lên tiêu sái nói: “Tiền thuốc men không cần chi trả, cháu có tiền.”
Bác sĩ đại khái chưa thấy qua Omega tâm lớn như vậy, im lặng một lát, chỉ ra ngoài cửa: “Tiểu tử kia là cha của đứa bé?”
Diệp Khâm càng ngốc: “Cái gì cha? Cha của ai?”
Bác sĩ lúc này mới ý thức được cái gì, đem ghi chép cùng một tờ báo cáo xét nghiệm trên tay giơ lên đưa cho Diệp Khâm xem: “Mang thai 8 tuần, cháu không biết à?”
- -----++++--------
Hú hú.
Tuần sau lại đi làm rồi. Bữa nay đi làm phải đeo khẩu trang -))) khỏe.
Miếng ấm Bảo Bảo: 片暖宝宝
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.