Bùi Phục Phục tham lam cắn một miếng to, nào ngờ răng bị dính chặt, khiến cả chiếc đĩa nhỏ cũng mắc lại trên mặt.
Bùi Chước nhìn thấy vậy, không khỏi bật cười: "Con đang diễn tạp kỹ gì đó, nhóc con?"
Tiêu Tuần vội vàng giúp Phục Phục gỡ miếng bánh nếp mật đỏ dính đầy trên mặt, dùng đầu ngón tay kiên nhẫn gỡ từng chút một khỏi răng nhóc.
Bùi Phục Phục, khuôn mặt tròn trĩnh còn vương hai vệt bánh, vẫn phấn khởi nói: "Baba, dính quá đi thôi!"
Tiêu Tuần khẽ than: "Gia gia chẳng phải đã dặn con, đợi đến tối bánh cứng lại rồi hãy ăn sao?"
Bùi Phục Phục ngẫm nghĩ một lát, rồi ngoan ngoãn gật đầu: "Có ạ."
"Gia gia nói, nóng vội thì chẳng thể ăn đậu hũ nóng."
Bùi Phục Phục tội nghiệp xoa xoa khuôn mặt: "Nhưng mà con đâu có ăn đậu hũ đâu."
Bùi Chước híp mắt, chậm rãi nói: "Ồ, vậy xem ra câu này là nói với bệ hạ rồi. Ai bảo ngươi đem hoàng bảng đưa cho phụ thân ta xem? Phụ thân ta không đồng ý hôn sự này đâu."
Tiêu Tuần bình thản đáp: "Ông ấy đồng ý."
Bùi Chước: "Ồ?"
Tiêu Tuần nhướng mày, giải thích: "Ở Đại Tuyên, trả lại một bát đường đỏ nghĩa là đồng ý. Còn bánh nếp mật đỏ là dành cho con rễ ăn."
Bùi Chước nghe vậy, nửa tin nửa ngờ. Cậu không tiện nghi ngờ phong tục nhà người ta, chỉ có thể giống như một kẻ tha hương chẳng biết gì, gật gù đáp: "Ồ."
Bùi Phục Phục ôm chặt miếng bánh nếp thơm mềm, đưa lên mũi hít hà mấy hơi, nhưng không dám thè lưỡi nếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-bo-chay-dai-my-nhan-dan-theo-con-di-xin-an/4690663/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.