Bùi Chước vội vã chạy về tẩm cung, lo lắng Tiêu Tuần trông con trai đến mức nhiệt độ cơ thể tăng lên.
Phục Phục vừa đầy tinh lực, vừa có nhiệm vụ phải hoàn thành, hoàn toàn không chịu nghỉ trưa, nghĩa là Tiêu Tuần phải trông suốt cả buổi chiều. Một buổi chiều ngồi trò chuyện như vậy cũng tiêu tốn không ít sức lực.
Khi Bùi Chước trở về, cung nhân vừa khéo mang đến một bát thuốc thiện, mùi vị chỉ nhỉnh hơn thuốc bắc thuần túy một chút.
Tiêu Tuần dựa vào chiếc bàn nhỏ trên giường, trên bàn đặt hai bát cơm: một bát thuốc thiện của Tiêu Tuần và một bát trứng hấp của nhãi con.
Đợi thuốc thiện nguội, Tiêu Tuần liền bắt đầu đút nhãi con ăn cơm. Việc đút cơm cho Phục Phục thật sự rất đơn giản, mỗi lần một thìa, tiểu Phục Phục há miệng nuốt gọn, không chút chậm trễ.
Trong cả căn phòng chỉ có hai cha con, cung nhân và thị vệ đều đứng ngoài, cách xa cả trăm tám chục bước chân, cứ như bên trong là cấm địa.
Đại mỹ nhân vừa về đến cung, các cung nhân ngẩng đầu liếc nhìn, thầm nghĩ: Chủ nhân thực sự của tẩm cung đã trở lại.
Bùi Chước đẩy cửa bước vào, từ xa nhìn thấy cảnh tượng ấm áp khi Tiêu Tuần đang đút cơm, nhưng vừa đến gần đã lập tức phát hiện ấn đường của Tiêu Tuần tối sầm lại.
Chỉ trông Phục Phục một mình thôi mà đáng sợ đến thế sao? Nhìn bộ dạng thế này, bệnh tình dường như đã nặng hơn không ít.
Bùi Chước lòng trầm xuống, quỳ gối lên giường, đưa tay chạm vào trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-bo-chay-dai-my-nhan-dan-theo-con-di-xin-an/4690661/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.