Bùi Chước trong lòng lo lắng không yên, cậu nói: "Không tiện trở mình, lần sau đi."
Tiêu Tuần: "Mở chăn lên."
Bùi Chước trong lòng thầm nhủ "thành thật thì sẽ được khoan hồng", từ từ vén một góc chăn lên, rồi phát hiện trên đầu gối mình có một cái lỗ thủng lớn.
Cậu đã bán bộ quần áo đẹp của mình, nhưng đồ lót thì không bán, chỉ là không mua mới, thường xuyên giặt giũ, lúc giặt trên bàn chà đồ thì vô tình làm thủng một lỗ.
Cậu vẫn còn đang say giấc nồng, lười biếng không muốn dậy, trong khi đứa trẻ tràn đầy năng lượng đã dậy sớm và không biết làm gì, liền dựa vào đầu gối cậu mà nghịch lỗ thủng trên quần, vừa xem hoạt hình, vừa khiến lỗ thủng lớn tới mức lộ cả đầu gối ra ngoài.
Đây là tổn thất bình thường khi nuôi trẻ con, Bùi Chước lười sửa.
Nhưng rõ ràng, hoàng đế chưa từng nuôi con, không hiểu được chuyện này.
Thấy mắt Tiêu Tuần lại bắt đầu đỏ hoe, Bùi Chước vội vàng nói: "Không phải như bệ hạ nghĩ đâu."
Tiêu Tuần đưa tay nắm lấy đầu gối của Bùi Chước, "Có phải không thể đi lại nên thường xuyên ngã không?"
Bùi Chước trong lòng thầm nghĩ, Phục Phục mới thường xuyên ngã, cậu là người trưởng thành, làm sao có thể ngã được, trừ khi cậu bị liệt.
Bùi Chước: "Thật ra ta không—"
Tiêu Tuần lập tức che miệng cậu lại, ánh mắt lướt qua trên giường, tìm được một lọ sứ nhỏ, vặn nắp ra ngửi thử mùi.
Bùi Chước hơi tự mãn nói: "Đây là ta làm kem sữa dê cho Phục Phục, bệ hạ ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-bo-chay-dai-my-nhan-dan-theo-con-di-xin-an/4690648/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.