Bùi Chước khẽ thả lỏng ngón tay, tấm chăn rơi xuống, che kín mặt.
Ngủ tiếp thôi.
Ngủ cái mông gì chứ.
Con trai còn đang nằm trong tay người ta, giả chết cũng không được. Cậu mà dám ngủ, Tiêu Tuần chắc chắn sẽ đứng ngay trước giường dò hỏi nhãi con kia.
Nhãi con này mà nói hươu nói vượn gì, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Bùi Chước chột dạ, cố gắng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, chợt nảy ra ý: "Thật xin lỗi bệ hạ, bệ hạ còn nhớ không, ta bị bệnh nhuyễn cốt, không quá ba năm nữa sẽ—"
Bùi Phục Phục ngắt lời: "Baba, ba bị liệt rồi sao?"
Bùi Chước: "???" Đứa con hiếu thảo này phối hợp ăn ý đến vậy sao?
4523 đưa ra lời tóm tắt tình huống trước đó: "Lúc nãy Tiêu Tuần hỏi Phục Phục cha con ở đâu, Phục Phục đáp cha đang ở trên giường. Tiêu Tuần hỏi có phải cha bị liệt không, Phục Phục không hiểu, liền qua loa đáp là phải."
Bùi Chước cảm thấy nghẹn lời, thầm mắng 4523: Giỏi lắm! Lúc hai người gặp nhau thì không chịu thông báo, chỉ chờ đến sau mới giễu cợt! Thích xem náo nhiệt đến vậy sao? Nếu sớm biết trước chỉ nửa khắc thôi, ít ra ta cũng kịp chỉnh đốn, tắm rửa, thay bộ y phục đắt nhất, đâu đến nỗi bị tóm khi còn chưa tỉnh ngủ như này!
4523 không lên tiếng, ai mà không mong chờ ngày này cơ chứ? Chính là 4523! Cuối cùng, tiểu chủ nhân cũng sắp biến thành tiểu thái tử rồi!
Bùi Chước dùng hai tay chống đỡ, cố gắng ngồi dậy, trông yếu ớt như không thể tự lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-bo-chay-dai-my-nhan-dan-theo-con-di-xin-an/4690646/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.