Bùi Chước có quá nhiều điều muốn nói, thao thao bất tuyệt đọc, đến mức đã nói tới câu "Mong bệ hạ bảo trọng long thể." Giả đại nhân mới vừa nhấc bút, viết được mỗi dòng "Thân gửi Bệ hạ."
Giả Liễm, người thường xuyên làm việc đồng áng, giọng nói thô ráp, ngón tay cũng chai sạn, cất tiếng hỏi: "Bùi công tử, có thể nói lại một lần nữa không?"
Những quan tâm mà Bùi Chước giấu trong từng câu chữ lập tức tan biến hơn phân nửa. Cậu không muốn phải nhớ lại để nói thêm lần nữa.
Lúc này, cậu tỉnh táo nhận ra, với cách viết vừa rồi, Tiêu Tuân chỉ cần đọc hai dòng là sẽ nhận ra cậu đã nhờ Giả đại nhân chấp bút. Một số lời lẽ trong đó còn mang tính bất kính, chỉ có cậu mới dám nói ra.
Bùi Chước ngượng ngùng ngồi sang một bên, nói với Giả đại nhân: "Ngài tự viết hết đi vậy."
"Chỉ cần nhớ thế này: Ngày 25 tháng 9, đại nhân đột nhiên mơ thấy ta. Trong mơ, ta nói mình phải đi học tiến sĩ ba năm, nhờ ngài chăm sóc tốt cây đậu. Ba năm sau ta sẽ quay lại kiểm tra. Ngài hỏi ta học tiến sĩ là gì, ta đáp lại bằng câu thơ vừa rồi. Lúc đó, đậu trồng ở Ngọc Kinh đã đến mùa thu hoạch. Vì giấc mơ này, nghĩ đến việc đậu sắp được thu hoạch, ngài bèn viết thư cho bệ hạ, khuyên bệ hạ gửi giống đậu tới Lĩnh Nam."
Lần này, là một bài tập làm văn có đề bài rõ ràng.
Giả đại nhân thấy mình đúng là một kẻ mù chữ, liền hỏi: "Vậy, học tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-bo-chay-dai-my-nhan-dan-theo-con-di-xin-an/4690638/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.