Bùi Chước rửa xong chân, nhìn đôi giày cảm thấy không thoải mái chút nào, cái này sao có thể mang vào mùa hè được?
Còn dép lê của cậu đâu?
Cậu rút chân sạch sẽ từ trong nước ra, rồi đi chân trần một đoạn đường.
Từ xưa đến nay, khi bậc vua chúa xuất hành, luôn phải cử người dọn dẹp đường, quét sạch bậc thềm, không để sót bất kỳ viên đá nhỏ hay lá rơi nào.
Một làn gió mát thổi qua, khiến rừng trúc hai bên vách núi xào xạc vang lên âm thanh êm tai. Thỉnh thoảng, những chiếc lá trúc dài đã úa vàng bị gió cuốn lên, bay lượn trong khe núi như những cánh diều.
Bùi Chước không khỏi mường tượng đến đôi giày leo núi của Tạ công, chợt cảm thấy tay mình trống không, bật thốt: "Ta quên mang theo giày rồi!"
Tiêu Tuần đáp: "Ta đã cầm."
Bùi Chước cúi đầu, nhìn thấy Tiêu Tuần dùng lá chuối gói lại đôi giày vải của mình, kẹp trong tay.
Đường đường là bậc thiên tử, đương nhiên không thể xách giày cho thần tử, nên Tiêu Tuần dùng lá chuối bọc lại, giấu sau lưng. Tư thái ung dung tựa như đang cầm một quyển sách, thản nhiên vô cùng.
Vừa nãy thị vệ đứng khá xa, hẳn là không ai nhìn rõ bên trong gói là gì.
Nhiệt độ bất chợt dâng lên trên mặt Bùi Chước dần dần lắng xuống, may thay, bệ hạ quả nhiên vẫn giữ được quy củ.
"Đưa ta đi."
Tiêu Tuần nói: "Ngươi chẳng phải vừa chê phiền sao?"
Bùi Chước đáp: "Chỉ một đôi giày thôi, chưa đủ làm ta mệt."
Tiêu Tuần đưa lá chuối cho cậu, vừa buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-bo-chay-dai-my-nhan-dan-theo-con-di-xin-an/4690631/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.