Cửa Đông Cung, một con ngựa chiến tuyết trắng lao ra khỏi cổng đại môn đỏ tươi, gió sáng thổi qua cuộn tung tà áo trắng mỏng manh, phất phơ như mây bay qua.
Quân vương đi đến nơi hẹn, mỹ nhân vẫn say giấc.
Bùi Chước cảm thấy nóng, đá chiếc chăn mát sang một bên, chỉ còn mặc chiếc áo ngủ của mình. Cậu ngủ nghiêng, má áp vào gối lót bằng rơm, không cần nhìn cũng biết sẽ để lại một hàng dấu đỏ.
Tiêu Tuần nắm cằm cậu, xoay mặt lại.
Dường như rất dễ dàng điều khiển.
"Bùi Chước." Tiêu Tuần gọi, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió xuân vuốt qua má.
Bùi Chước theo phản xạ đáp lại một tiếng, nhưng sau đó không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Tiêu Tuần nhớ lại lời Lý Nhị nói rằng Bùi Chước chỉ ngủ được hai canh giờ, không khỏi bật cười.
......
Tiếng ve kêu ẩn mình trong lá cây tùng thưa thớt, theo ánh nắng mặt trời càng lúc càng rực rỡ, âm thanh trong trẻo ngày càng vang vọng.
Bùi Chước ngủ đến giữa trưa, đôi mi dài đen nhánh run rẩy mở mắt. Hình như cậu mơ thấy mình đang ngâm mình trong suối nước nóng, mặc dù không kịch tính như cơn mưa dông, nhưng những đợt sóng nước nóng liên tiếp xô vào người, khiến cậu trong nước không thể đứng vững, chỉ muốn nắm lấy tay vịn của bờ hồ để trèo lên bờ.
Mãi không thành công.
Bùi Chước mở mắt to, không đúng, cậu đã tỉnh lại một lần giữa chừng.
Dù có ngủ say đến đâu... cũng khó mà không tỉnh lại, cậu hoàn toàn quên mất mình đã gọi hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-bo-chay-dai-my-nhan-dan-theo-con-di-xin-an/4690628/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.