Đại Giác Tự có một thành trì gần với Ngọc Kinh. Nơi đây có hương khói thịnh vượng không kém gì chùa chính ở Ngọc Kinh, cũng là nơi Tiêu Phi nghe tin có nhiều thương gia giàu có không muốn cúng dường công đức.
Hắn thúc ngựa vội vã lên đường tới Tảo Kinh, một đi một về cùng với việc điều tra vụ án sẽ mất khoảng mười ngày, nếu kịp tham dự lễ đăng cơ đã là may mắn.
Có thể khi hắn trở về, Hoàng huynh đã đối mặt với Bùi Chước, thậm chí có thể vì chuyện tình cảm mà cãi vã.
"Thật khiến người lo lắng." Tiêu Phi lắc đầu, trước khi rời đi, hắn phải nói giúp vài lời cho Hoàng huynh.
Tiêu Phi quen thuộc đường lối, nhẹ nhàng leo vào sân viện của Bùi Chước, mang theo một vò rượu và một con gà quay.
Đúng lúc, Lý Nhị mang cơm đến cho Bùi Chước. Từ một thị vệ ít nói, nay hắn đã trở thành trợ thủ đắc lực của Bùi Chước, học được nhiều tri thức mới mẻ. Tương lai nếu không làm thị vệ nữa, có khi còn trở thành một phu tử – điều mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới.
Tiêu Phi nhìn kỹ, trên bàn của Bùi Chước có cả anh đào, loại mà chính hắn cũng không dễ dàng ăn được, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.
"Hoàng huynh đối với ngươi..."
Bùi Chước sợ nhất là Tiêu Phi nhắc đến hoàng huynh hắn, lời lẽ không kiêng dè, liền vội ngắt lời: "Tam nhân thành hổ*, Thấm Vương nên cẩn thận lời nói."
*tin đồn lặp đi lặp lại trở thành sự thật
Tiêu Phi quả thực có khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-bo-chay-dai-my-nhan-dan-theo-con-di-xin-an/4690623/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.