Rất lâu sau, Tiêu Tuần nói: "Đợi khi trở về rồi bàn tiếp."
Rồi xoay người tiến vào hoàng cung.
Bùi Chước lặng lẽ lia ánh mắt theo bóng dáng rời đi, trong lòng như có cơn mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống.
Nếu cậu ở trong cung, chưa bàn đến vấn đề nhạy cảm về thân phận, thì hoàng cung rộng lớn như vậy, học trò lại không thể vào, đồng nghĩa với việc cậu phải ra ngoài mỗi ngày để dạy học. Thời gian học lại sớm, không khác nào ngày ngày chịu khổ sở như lên triều sớm.
Mùa đông thì hứng gió tuyết, mùa hè thì chịu nắng gắt, còn xuân thu lại dễ cảm nhiễm phong hàn.
Thái tử không hiểu được nỗi tuyệt vọng của "cá mặn," kiểu ngày tháng như thế này một ngày cũng không chịu nổi.
Cậu là một tiên sinh yêu nghề kính nghiệp, nhất định phải ở trong một trường học có nhà ăn.
Không phải thái tử hay để bụng chuyện cậu kết giao khắp nơi sao? Vậy thì mua một căn nhà đi, cậu không thèm làm khách trong nhà người khác nữa.
Bùi Chước bật dậy khỏi giường như cá chép vượt vũ môn, mang theo ngân phiếu, gọi Lý Nhị: "Đi, chúng ta đi xem nhà."
Lý Nhị cẩn thận hỏi: "Bùi công tử định xem nhà gì?"
Bùi Chước thản nhiên đáp: "Có tiền thì đương nhiên phải tậu một căn nhà ở Ngọc Kinh."
Nói ra cũng thật xấu hổ, ăn ở đều dựa vào thái tử, chi phí dạy học cũng là thái tử chi trả. Ban đầu cậu định tự bỏ tiền thuê thợ và mua nguyên liệu, nhưng ai ngờ thái tử lại có đủ loại nhân tài trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-thai-bo-chay-dai-my-nhan-dan-theo-con-di-xin-an/4690619/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.