Nàng thoáng thấy vết véo ở hai bên má Quý Thâm, chậc lưỡi.
“Là ai làm?”
Quý Nhụy nắm chặt góc áo Quý Thiên Nhu, không kìm được mà khóc: “Mẹ, Dương bá mẫu là người xấu, bà ta, bà ta bán bọn con đi!”
“Nàng ta đáng chết, bọn họ đều đáng chết.”
Giọng nói của Quý Thiên Nhu lạnh băng, nhưng động tác lại khác hẳn với giọng điệu vô cùng ôn nhu, nàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Quý Nhụy.
Dứt lời, dưới chân của Quý Thiên Nhu nổi lên một trận gió, phong ý nghiêm nghị.
Nữ tử trong xe “ừ” một tiếng, “Thì ra là ngươi, thì ra là ngươi.”
“Nếu là ngươi, ta sẽ thả bọn họ đi trước.”
“Chúng ta đi.”
Theo tiếng ra lệnh của nữ tử, bọn tỳ nữ bỏ lại hết thảy, nhảy lên xe ngựa, mấy chiếc xe ngựa cùng nhau rời đi, phi nhanh như thể biến mất trước mắt mấy người họ.
Để lại cô nương mắt mù kia.
Cô nương mắt mù cúi người chào Quý Thiên Nhu: “Đã tạ nương tử cứu giúp, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo ân.”
Nói xong, xiêu xiêu vẹo vẹo tránh ra.
Thấy cô nương mắt mù sắp đụng phải thân cây, Quý Thâm đi qua đỡ nàng.
Cậu không nói lời nào, yên lặng nhìn Quý Thiên Nhu.
Quý Nhụy cũng nói: “Mẹ, vị tỷ tỷ này là người tốt, nàng vừa mới giúp chúng con.”
Nếu đã như vậy, thì nên báo đáp.
“Ngươi muốn đi về hướng nào? bọn ta đưa ngươi đến đó.” Quý Thiên Nhu nói.
Cô nương mắt mù giọng nói dịu dàng: “Ta muốn đi sườn núi Dã Bắc, chỗ đó có người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-dan-con-chay-nan-toi-mang-ca-thon-lam-giau/3858529/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.